Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Mạc Tá thị thì thào nhẩm lại hai lần:

“Tử Quy, Tử Quy. Hoàng Tử Quy…”

Vẻ mặt hắn nghiêm lại, cung kính dập đầu ba cái với Hoàng thượng, có chút nghẹn ngào nói:

“Thần Hoàng Tử Quy, tạ ơn Hoàng thượng ban tên.”

Dương Tĩnh đưa tay nâng hắn dậy, ấm áp nói:

“Đứng lên đi. Nếu không có ngươi, hiện tại Hoàng hậu không biết còn ra sao. Ngươi có thể dưới tình huống nguy hiểm như vậy giúp đỡ Hoàng hậu, trong lòng trẫm rất cảm kích.”

Hoàng Tử Quy kích động đến mức nói lắp:

“Đây đều là việc thần, thần phải làm.”

Dương Tĩnh gật đầu, nói:

“Trẫm giao Hoàng hậu cho ngươi. Ngươi nhất định phải cẩn thận chữa trị cho thân thể của Hoàng hậu.”

Hoàng Tử Quy hận không thể móc tim của mình ra để biểu lộ một phen, lệ nóng doanh tròng nói:

“Bệ hạ yên tâm. Thần nhất định tận tâm tận lực, dù chết trăm lần cũng không chối từ!”

Dương Tĩnh đã biết từ lâu, gia tộc Hoàng thị của phụ thân thân sinh của Hoàng Tử Quy là danh y nổi tiếng vùng biên quan. Tổ tiên Hoàng thị là đồ đệ của Y Thánh Tằng Minh thời Chiến quốc, trong hơn bốn trăm năm, từng có một thế hệ làm đến chức ngự y trong triều đình. Tới đời của ông cố Hoàng Tử Quy, người ở trong cung đắc tội quý nhân, toàn gia mới bị chuyển đến biên quan Tây Bắc.

Một thân y thuật của Hoàng Tử Quy đều học từ trong sách gia tộc Hoàng thị lưu lại mà có được. Sau đó hắn nhậm chức trong Vương đình của người Hồ, lúc đầu chỉ là một học đồ nho nhỏ, nhưng bởi vì là thân phận người Hồ, so với ngự y người Thịnh kia thì càng được quý tộc vương thất tin tưởng hơn, vì vậy khi gặp tình huống phức tạp phải đến chẩn bệnh tại nhà, ngự y người Thịnh này sẽ mang hắn cùng đi. Vạn nhất có việc gì, có đại phu người Hồ là Hoàng Tử Quy bên cạnh, có thể đối chứng, cũng tương đối có tiếng nói.


Dần dần lâu ngày, ngự y này thiếu Hoàng Tử Quy một phần tình, tự nhiên phải hồi báo lại, lúc nào cũng chỉ dạy hắn một chút y thuật. Y thuật của Hoàng Tử Quy rất có thiên phú, tính tình lại dụng công chăm chỉ, tự bản thân không ngừng nghiên cứu, hơn nữa có sự chỉ điểm của ngự y, y thuật càng tiến bộ cực nhanh, tiến bộ mười phần.

Lần nay Dương Tĩnh đưa Tiêu Thương Hải về cung, cũng vì y chuẩn bị vài tâm phúc bên cạnh. Những người của Tiêu Thương Hải ở lại trong cung, trong một năm y không có mặt, đã bị Thái hậu thanh lý không còn một ai. Cho dù còn lưu lại, Dương Tĩnh cũng không quá tin vào sự trung thành của các nàng.

Uyển Nương đã bị hắn lập làm phi tần, chuyện này Dương Tĩnh còn chưa nói cho Tiêu Thương Hải.

Hắn còn có chút lo lắng, dù sao tình nghĩa giữa Tiêu Uyển Nương và Tiêu Thương Hải không giống bình thường. Tuy rằng việc này cũng có nguyên nhân, nhưng cũng không biết Tiêu Thương Hải sẽ nghĩ sao.

Lần này Tiêu Thương Hải hồi cung, chắc chắn bước đi sẽ khó khăn, thế lực quá mức mỏng yếu. Hơn nữa Dương Tĩnh vẫn nhớ rất kỹ kiếp trước những người đó hãm hại Thương Hải như thế nào, hắn đã sống lại quá hiểu rõ có một ngự y tâm phúc trong cung có bao nhiêu quan trọng. Vì vậy lần này hắn tự mình chọn một ngự y, một ngự y tuyệt đối trung thành với hắn và Tiêu Thương Hải.

Buổi tối đã dựng xong trướng bồng, Tiêu Thương Hải cũng sắp xếp tốt, khi Dương Tĩnh tiến đến thì, y đang nói chuyện với Trương Lữ.

“Bệ hạ.”

Trương Lữ hành lễ với Hoàng đế.

Dương Tĩnh nói:

“Thời gian không còn sớm, các ngươi đều lui ra đi.”

Vừa nói vừa cởi áo giáp của mình.

Trong lúc hành quân, hắn cũng không cần người hầu hạ, chỉ có mấy thị vệ kiêm luôn việc của tiểu tư.

Mấy mật thám Trương Lữ sắp xếp trong Vương đình cũng cùng theo quay về, mấy người này đều rất nhanh nhẹn có năng lực, Dương Tĩnh liền để hắn điều người đến hầu hạ Tiêu Thương Hải, bản thân mình thật ra lại rất tùy tiện.

Trong trướng vốn có hai người hầu hạ, nghe xong phân phó của Hoàng thượng, liền khom người lui xuống.

Tiêu Thương Hải thấy hắn cởi giáp, hơi mở miệng, muốn nói gì đó, lại nuốt trở lại.

Trương Lữ chần chừ một chút, cũng khom người nói:

“Vâng. Vi thần xin cáo lui.”

Sau khi hắn đi ra ngoài, Tiêu Thương Hải thấy người đều đã bị đuổi đi cả, liền đứng lên, muốn giúp Dương Tĩnh cởi áo ra.

Dương Tĩnh vội nói:

“Ngươi nhanh nghỉ ngơi, những việc này không cần ngươi làm.”

Hắn đã quen với giáp trụ, vừa nói vừa nhanh tay nhanh chân cởi giáp xuống, tự vắt lên một cái giá ở bên cạnh.

Tiêu Thương Hải nói:

“Đêm nay ngươi muốn ngủ ở chỗ này sao?”

Dương Tĩnh có chút kinh ngạc nói:


“Không ngủ ở chỗ này, thì đi chỗ nào ngủ?”

Tiêu Thương Hải ừ một tiếng, nhàn nhạt nói:

“Để ta đến giúp ngươi lau rửa.”

Dương Tĩnh nói:

“Không cần, ta tự đến. Khí trời lạnh, ngươi nhanh lên giường nằm đi.”

Nói xong liền ấn y quay lại giường, mình thì đi vòng qua bình phong ra phía sau lau rửa.

Rửa tay rửa mặt đơn giản, thay áo ấm, Dương Tĩnh thu dọn một chút, lại đi vòng ra, thấy Tiêu Thương Hải đã nằm ở trên giường.

Hắn đi qua thổi tắt nến, ngồi xuống bên giường, nói:

“Nằm dịch vào bên trong đi, ta ngủ ở phía ngoài.”

Trước đây Tiêu Thương Hải luôn thích ngủ ở bên ngoài, Dương Tĩnh ngủ ở bên trong. Nhưng hiện tại đang lúc hành quân, còn đang ở trên thảo nguyên, hắn sợ buổi tối trong quân có biến cố gì, liền muốn canh giữ ở bên ngoài, có việc gì cũng dễ đứng dậy.

Tiêu Thương Hải liền nằm vào bên trong.

Dương Tĩnh đặt bảo kiếm của mình ở bên gối, xoay người lên giường nằm.

Ngày hôm nay cuối cùng đã cứu được Tiêu Thương Hải ra, lại toàn thắng, trong lòng hắn cực kỳ vui mừng, đưa tay ôm lấy người bên cạnh cọ cọ lên mặt.

Tiêu Thương Hải không khỏi cứng ngắc lại.

Dương Tĩnh phát hiện, dịu dàng nói:

“Đừng suy nghĩ nhiều, ngày mai đại quân còn phải tiếp tục xuất phát. Ta chỉ muốn ôm ngươi một cái.”


Tiêu Thương Hải lúc này mới ừ một tiếng, chậm rãi thả lỏng thân thể.

Dương Tĩnh xoa lưng y, trong lòng bắt đầu cân nhắc xem có nên nói chuyện của Tiêu Uyển Nương cho y biết hay không.

Tiêu Thương Hải buổi chiều ngủ cả một đường, cũng không có chút mệt mỏi, cảm nhận cái ôm quen thuộc, lại nghĩ Dương Tĩnh dường như có tâm sự gì đó, liền mở miệng hỏi:

“Ký Nô, ngươi có tâm sự gì sao?”

Từ trước y chỉ toàn gọi nhũ danh của Hoàng đế, ở trước mặt người khác mới dùng tôn danh ‘Bệ hạ’. Hiện tại hai người gặp lại, Tiêu Thương Hải cũng không cố thay đổi thói quen từ trước này.

Tuy rằng y đã thất thân mất tiếng, nhưng nguyên nhân chính là vì như vậy, y càng phải thêm quang minh chính đại, vững vàng thẳng thắn ở cùng một chỗ với Dương Tĩnh. Hơn nữa thái độ của Dương Tĩnh cho y thêm dũng khí, khiến cho khoảng cách giữa y và Dương Tiễn càng gần hơn một bước.

Dương Tĩnh suy nghĩ một chút, thấp giọng nói:

“Không có việc gì. Ngươi đã quay về, trong lòng ta cực kỳ vui mừng. Ta đang nghĩ, chờ chúng ta quay về Lạc Kinh, một nhà ba người chúng ta có thể thực sự đoàn tụ rồi.”

Tiêu Thương Hải nhớ đến Dương Quang Vinh, nhất thời tình thương của người làm phụ thân tràn ra, nhịn không được hỏi:

“Vinh nhi hiện tại sao rồi? Lớn lên nhiều không? Giống ngươi hay giống ta?”

Dương Tĩnh nói:

“Vinh nhi khỏe. Khi ta rời kinh thì tiểu gia khỏa kia đã lớn rất nhiều, giống như một con nghé con, không hổ là nhi tử của chúng ta. Nó lớn lên giống ta nhiều hơn, nhưng trán cùng mũi lại giống ngươi.”

Tiêu Thương Hải gần như là khẩn cấp muốn gặp nhi tử, nhưng y vẫn nghĩ đến một vấn đề then chốt:

“Vinh nhi hiện tại do ai nuôi nấng?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui