Đến quá nửa đêm, trong rừng cây bên bờ sông Trường Giang tối đen như mực đến mức không nhìn rõ cả năm ngón tay xuất hiện ánh sáng mờ ảo nhàn nhạt, một đội nhân mã vừa mới hoàn thành chinh chiến nhất tề phi nhanh trên bờ sông giá rét.
Đây là quân đội Đại Thịnh đi đánh lén người Hồ Nô lúc chạng vạng.
Ông trời cũng giúp người.
Trong tiết trời rét đậm sắc trời nguyên bản cũng tối sớm, hết lần này đến lần khác trong đêm nay, ngay cả bóng dáng của ánh trăng cũng không có. Hơn ba mươi dặm của Hô Hà thành bị người Hồ Nô đoạt đi, dưới sự trà trộn và tiếp ứng của nội ứng bên trong, một hồi đánh lén chớp nhoáng, chỉ mất có một ngày, Đại Thịnh đã đoạt lại được nơi trọng trấn hiểm yếm cuối cùng bên bờ sông Trường Giang.
Thế nhưng nhìn thi thể máu chảy đầy dất, phòng ốc đổ sụp mất trật tự, cùng với tường thành đổ nát không thể chịu nổi, trên mặt Thịnh Huy đế không có chút vẻ tươi cười.
Ba ngàn thủ vệ ban đầu của Hô Hà thành nỗ lực chống lại mấy vạn binh mã của người Hồ Nô, cuối cùng ngay cả chiếu tướng thủ thành cùng toàn quân đều bị diệt, chỉ có một phân đội nhỏ giúp đỡ bách tính trốn đi, chạy vào trong thâm sơn. Mà người không trốn đi, cũng không phải bị người Hồ Nô sát hại, hay giống như nô lệ chết khi xây dựng tường thành, chính là tang mệnh trong trận chiến đoạt thành này.
“Bệ hạ.”
Hạ Chiếu tướng Hạ Thủ Quốc đi đến phía sau Thịnh Huy đế. Thanh âm của hắn to rõ, giọng rất lớn, thân hình cùng vô cùng cường tráng, còn đeo thêm một tấm lông cáo.
“Bệ hạ, thành trì cuối cùng đã bị chúng ta đoạt lại rồi. Vi thần kiến nghị, chúng ta nên thừa thắng xông lên, một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái, đem người Hồ Nô đuổi về đất tổ của họ! Để cho bọn họ biết, đất đai của Đại Thịnh không để cho bọn họ làm càn được!”
Thịnh Huy đế Dương Tĩnh sắc mặt không đổi nói:
“Hạ Chiếu tướng không cần lo lắng. Tối nay binh lính đã mệt mỏi, để lại một số người xây dựng lại tường thành, bảo vệ Hô Hà thành, những người khác theo trẫm quay về doanh trại.”
Hạ Thủ quốc cả kinh, nói:
“Bệ hạ, đêm hôm khuya khoắt thế này, ngài vẫn còn muốn về?”
Thịnh Huy đế nhàn nhạt nhìn hắn một cái, không nói gì.
Hạ Thủ Quốc cả kinh, biết chính mình đã quá phận, vội vàng quỳ xuống nói:
“Vi thần làm càn, thỉnh bệ hạ giáng tội!”
Thịnh Huy đế cười ha ha, nói:
“Hạ Chiếu tướng nói trẫm trách tội ngươi cái gì? Lẽ nào trẫm lại là loại hôn quân chỉ bởi vì một câu nói mà tùy tiện giáng tội sao? Huống chi Hạ Chiếu tướng cũng là vì muốn tốt cho trẫm, có tội gì chứ? Nhanh đứng lên đi.”
Nói xong liền tự mình khom người xuống, muốn nâng Hạ Thủ Quốc đứng dậy.
Hạ Thủ Quốc nào dám để Hoàng thượng thực sự đỡ hắn? Vội nhanh chóng đứng lên theo động tác của Thịnh Huy dế.
Thịnh Huy đế tuổi tác không lớn, năm nay mới chỉ có hai mươi lăm tuổi, nhưng già dặn trước tuổi, lòng dạ thâm sâu. Năm năm trước tự tay đoạt lại đất đai tổ tiên ở mạn bắc Trường Giang đã mất đi gần hai mươi năm, cũng hoàn toàn vứt bỏ cố đô Trường Kinh năm đó, dời ba trăm dặm về phía đông, trước kia được xưng là Lạc Kinh của phương đông, xác định làm thủ đô mới, sửa niên hiệu hiệu thành Vũ Hợp Nguyên Niên, kỳ công cũng tích đủ để sánh với một vị vua khai quốc.
Trên thực tế, vị Thịnh Huy đế này ngày sau trong lịch sử, xác thực được xưng là vị vua thứ hai lập nên triều đại Đại Thịnh. Đại Thịnh trước Vũ Hợp Nguyên Niên được sử sách gọi là Tây Thịnh, sau này được lịch sử gọi là Đông Thịnh. Bởi vậy có thể thấy được công lao cùng sự quyết đoán của hắn.
Thịnh Huy đế năm tuổi kế vị, đến nay cũng đã được hai mươi năm.
Hắn sinh ra ở cố đô Trường Kinh, ba tuổi thì kinh thành bị người Hồ Nô công phá, hắn được mẫu thân quý phi cải trang thành bé gái, ôm chạy ra khỏi Hoàng cung, ở dưới sự hộ vệ của một đám quốc lão cùng các tướng sĩ, chạy trốn đến Giang Nam.
Nguyên bản ngôi vị Hoàng đế này cũng không đến lượt hắn làm. Tuy rằng Thái tử ca ca của hắn tuẫn thân cùng Trường Kinh, mấy vị huynh trưởng lớn tuổi khác lại vì tranh đoạt đế vị mà tàn sát lẫn nhau, cuối cùng cả một đám đều bị người Hồ Nô vây khốn giết sạch sẽ. Nhưng ở trên hắn, vẫn còn ba vị Hoàng huynh con của tỳ thiếp tuổi không lớn lắm cùng chạy trốn đến Giang Nam.
Nhưng là mệnh hắn tốt. Mấy người ca ca ở phía trên không biết là do không quen khí hậu, hay là do lúc chạy trốn trối chết bị kinh sợ, ở Giang Nam đăng cơ một người lại chết một người. Không mất đến hai năm, hoàng thất Đại Thịnh chỉ còn lại hắn cùng một vị đệ đệ của Tiên hoàng đã mồ côi từ trong bụng mẹ. Thế là Thịnh Huy đế khi mới còn là một đứa trẻ thì, đã thuận lý thành chương đăng cơ, trở thành Hoàng đế.
Hắn sống ở Giang Nam hơn mười năm, lại chưa từng bị khí hậu của Giang Nam khuất phục. Năm mười tuổi đã phát ra lời thề, nhất định phải đoạt lại đất đai của Đại Thịnh từ trong tay của người Hồ Nô.
Có người nói lúc đó hắn ở trên triều đình dùng thanh âm non nớt của hài đồng phát ra lờithề, khiến cho một đám đại thần tùy tùng theo hoàng thất trốn đến Giang Nam kích động đến mức khóc rống, nước mắt chảy ròng. Các gia tộc ở nam bắc Trường Giang, từ nay về sau đoàn kết một lòng, kiên định ở phía sau ủng hộ hắn.
Có thể nói thực sự là thiên mệnh. Sau đó Thịnh Huy đế quả nhiên không phụ sự kỳ vọng, lãnh đạo quân đội của Đại Thịnh một lần nữa trở về phía Bắc sông Trường Giang, đoạt lại cố thổ đã mất, cũng lập nên đô thành mới, đem cố đô Trường Kinh đổi thành Tây Đô.
Chiến tích của Thịnh Huy đế thực huy hoàng, thông tuệ hơn người. Không chỉ giỏi về chinh chiến, còn vô cùng giỏi việc triều chính, văn võ song toàn, uy tín không gì sánh được, trong lòng toàn thể trẻ già trong nước, đều là một vị quân chủ anh minh hoàn mỹ.
Nhưng việc duy nhất hắn làm bị lên án, đó chính là sau khi định đô ở Lạc Kinh, đã lập một vị nam Hoàng hậu.
Vị nam Hoàng hậu này xuất thân từ Tiêu thị ở Giang Nam, ở trong gia tộc Tiêu thị là nhi tử thứ ba, nguyên danh là Tiêu Quý, sau cải danh thành Tiêu Tể, tự Thương Hải.
Tiêu Thương Hải này mười bốn tuổi thì kết bạn với Thịnh Huy đế hơn y một tuổi, hai người có thể nói là thanh mai trúc mã, chí khí hợp nhau.
Bầu không khí ở Giang Nam kiều diễm *** mỹ, người ưa thích nam phong cũng không phải là hiếm. Nguyên bản là quan hệ huynh đệ bằng hữu thân mật, chẳng biết từ lúc nào đã trở thành đoạn tụ chi phích*, mối tình chia đào**.
Thịnh Huy đế từ năm mười bảy tuổi thì bắt đầu khởi binh, ba lần Bắc Phạt, sau ba năm cuối cùng cũng thu hồi quốc thổ, Tiêu Tể vẫn luôn ở sát bên cạnh hắn.
Sau khi định đô ở Lạc Kinh, Thịnh Huy đế không để ý đến sự phản đối của chúng thần, kiên trì lập Tiểu Tể thành vị nam Hậu đầu tiền trong lịch sử Đại Thịnh quốc.
Bởi vì thủ đoạn của Thịnh Huy đế kiên quyết không cho phản bác, mà Tiêu Tể lại xuất thân từ gia tộc đệ nhất Giang Nam Tiêu thị, cuối cùng vị Hoàng hậu hiếm thấy này thuận lợi đi lên phượng vị, danh chính ngôn thuận ở bên cạnh giúp đỡ Thịnh Huy đế.
Kỳ thực trong lịch sử của Đại Thịnh cũng có đủ nam phi, nam sủng,trong hậu cung của mấy vị Hoàng đế tiền triều cũng đều có nam tử để sủng hạnh. Chỉ là tôn vị của Hoàng hậu, y chính là người đầu tiên.
Trong cung của Đại Thịnh có một loại bí dược, có thể làm cho nam tử có thai. Từ đó đến vài năm sau, Tiêu Tể vẫn uống thuốc điều dưỡng thân thể, thế nhưng không hiểu vì sao, lại chậm chạp chưa thấy có thai.
Thịnh Huy đế đối Tiêu hậu tình thâm ý trọng, không chịu vẩy ơn mưa móc. Tiêu Tể cũng không phải là một người hào phóng, cái gì hiền lành khoan dung, không hề có liên quan đến y. Cuối cùng Thái hậu thực sự ngồi không yên, mấy lần khóc nháo đều không có kết quả, thiếu chút nữa tuyệt thực để bức ép. Cũng may vào đúng lúc này, Tiêu Tể rốt cuộc cũng có thai.
Điều này không chỉ khiến phu phu Hoàng thượng thở phào nhẹ nhõm, ngay cả quần thần cũng đều an tâm. Hiện tại chỉ chờ Hoàng hậu hạ sinh Thái tử, Đại Thịnh sẽ trở nên an ổn.
Chỉ là lúc trước bởi vì việc Hoàng hậu không có con, cùng Thái hậu và hậu cung huyên náo có chút không được vui vẻ, sau khi mang thai cũng không được yên tĩnh, hỗn loạn không ngừng. Hoàng thượng đau đầu cả hai, mà Tiêu Hoàng hậu lại càng không nhịn được.
Vị Tiêu Hoàng hậu này từ thời niên thiếu đã bắt đầu phò tá ở bên cạnh Thịnh Huy đế, không chỉ là ái nhân, tri kỷ của hắn, hơn thế nữa còn là quân sư lắm mưu nhiều trí của hắn.
Tiêu Tể văn võ toàn tài, sáu tuổi đã vịnh nên ‘Bắc yến hàm xuân nê, kim triêu lạc thùy gia’, được những người hiểu biết xưng là thiếu niên ‘Vịnh yến’, đem đó làm mục tiêu lớn để khích lệ con cháu trong các tộc.
Hơn nữa Tiêu Tể còn là cao thủ hạng nhất kiếm pháp Huyền Hoàng ở Giang Nam, ngang dọc sa trường không có địch thủ, ngay cả Thịnh Huy đế cũng kém y vài phần. Hơn nữa so với hắn y còn thành thạo binh thư, bày mưu tính kế, cực giỏi quân sự gấp hai lần.
Lúc này là lúc khai chiến với Hồ Nô, Tiêu Tể làm sao có thể ngây ngốc ở lại trong hậu cung được? Cũng không biết y là làm sao thuyết phục được Thịnh Huy đế, cuối cùng Thịnh Huy đế ngự giá thân chinh, còn mang theo vị Tiêu Hoàng hậu thân đang mang thai này theo, quả thực là khiến đám đại thần kinh ngạc đến mức muốn rơi tròng mắt.
Bất quá không thể không nói, Tiêu Tể xác thực có bản lĩnh thật sự. Hơn một tháng trước, mỗi lần Thịnh Huy đế cùng người khác thương nghị việc quân, Tiêu Hoàng hậu đều ngồi ở một bên, cũng đưa ra được rất nhiều sách lược hiệu quả tuyệt vời, Hạ Thủ Quốc cùng vài vị đại tướng đều vô cùng bội phục. Hơn nữa nhìn thấy trong ánh mắt lãnh tĩnh của Tiêu Hoàng hậu mơ hồ cất chứa sự hưng phấn, Hạ Thủ Quốc không chút nghi ngờ rằng nếu vị nam Hoàng hậu này không phải đang lớn bụng, thân mang hoàng tự, nhất định sẽ mặc giáp ra trận, tận tay giết địch.
*, **đoạn tụ chi phích: bắt nguồn từ một tích kể về mối tình giữa Đổng Hiền và Hán Ai Đế; mối tình chia đào: chuyện kể về Vệ Linh Công và Di Tử Hà thời Xuân Thu Chiến quốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...