Vũ Hợp năm thứ tám, vào năm thứ ba Tiêu Thương Hải bị Nô Mã Vương bắt làm tù binh, quân đội của Đại Thịnh cuối cùng cũng đánh đến Vương đình của người Hồ.
Lần xuất chinh hai năm trước, chỉ thiếu một chút nữa, liền có thể triệt để đánh cho Nô Mã Vương chạy, cứu được Tiêu Thương Hải về.
Nhưng âm soa dương thác, thiên ý trêu người, một nhánh của đại quân Đại Thịnh lại lạc đường trên thảo nguyên, không tiếp ứng kịp thời, khiến Nô Mã Vương tránh được một kiếp.
Chuyện đầu tiên Nô Mã Vương làm sau khi trở lại Vương đình chính là, đặt tên cho nhi tử thứ ba do Tiêu Thương Hải sinh hạ là A Kỳ Diệp, còn phái đặc sứ ngàn dặm truyền thư đến cho Thịnh Huy Đế.
Thịnh Huy Đế vẫn chưa tự mình xuất chinh, mà ở lại giữ kinh thành, đợi tin tức quân đội cứu được ái thê trở về. Ai ngờ lại nhận được một kết quả như vậy.
Hắn giận dữ ở trong Ngự thư phòng, chính là khung cảnh mà Lư Tỉnh Trần nhìn thấy trong mơ.
Từ đó về sau triều đình Đại Thịnh cũng cần nghỉ ngơi lấy lại sức, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Dương Tĩnh vì tình thế trong nước cùng với áp lực dân sinh, sau khi thổ huyết đành phải nhẫn xuống nguyện vọng phái binh lần hai, nhẫn nại liền hai năm, cuối cùng lúc này tự mình lĩnh binh, công phá Vương đình của người Hồ, đạt được thắng lợi triệt để.
Chuyện đầu tiên sau khi hắn xuống ngựa, là chạy ào đến trướng bồng của Tiêu Thương Hải, tìm kiếm ái nhân đã xa cách ba năm.
Sau khi Tiêu Thương Hải sinh hạ A Kỳ Diệp, cực kỳ hờ hững với nhi tử này, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn cũng rất lạnh lùng.
Tô Hợi không dám để hài tử ở lại bên cạnh y nuôi nấng, liền đưa đến chỗ Vương hậu của người Hồ.
Vương hậu được Nô Mã Vương nhờ vả, biết nặng nhẹ. Đối với hài tử do nam hậu Đại Thịnh sinh ra này, thật ra cũng dốc lòng chăm sóc. Hơn nữa lúc A Kỳ Diệp mới sinh ra thì quá gầy yếu, sinh non không nói, phát triển cũng không tốt, tiếng khóc hầu như không nghe thấy, chỉ có thể phát ra tiếng anh anh. Vương hậu thân là nữ tính, lại thật sự sinh ra ý thương tiếc trong lòng.
Khi Nô Mã Vương quay lại thì, đã qua hơn hai tháng. A Kỳ Diệp vẫn nhỏ yếu còn không lớn bằng một đứa trẻ con một tháng.
Cũng may hài tử này vẫn ngoan cường sống sót.
Nô Mã Vương vừa bị Đại Thịnh đánh bại, nhìn thấy nhi tử này rất vui vẻ, tự nhiên cảm thấy trút được một hơi tức giận.
Sau khi gã tự mình đặt tên cho hài tử, nghe nói Tiêu Thương Hải rất lạnh lùng với nhi tử, chẳng quan tâm, liền để cho người mỗi ngày đến báo từng việc nhỏ của Tam Vương tử cho Tiêu Thương Hải nghe. Ăn, đi tiểu, khóc, cười, từng việc nhỏ đều phải báo cáo cẩn thận. Nếu như Tiêu Thương Hải không thèm nhìn, liền ghé vào bên tai y nói một lần lại một lần, cho đến khi y đáp lại mới thôi.
Vương hậu vừa điều dưỡng cẩn thận cho A Kỳ Diệp được mấy tháng, Nô Mã Vương liền cho người đưa A Kỳ Diệp đến trướng bồng của Tiêu Thương Hải, mệnh lệnh y ‘tự mình’ nuôi dạy.
Khi đó A Kỳ Diệp đã được sáu tháng, khỏe mạnh kháu khỉnh, vô cùng đáng yêu. Chỉ là so với hài tử bình thường thì phát triển chậm hơn một chút.
Nô Mã Vương phái rất nhiều người đến, trong trướng bồng của Tiêu Thương Hải vừa có vú em, vừa có nha hoàn, chẳng mấy chốc đã đầy người. Hơn nữa mỗi ngày vú em đều ôm hài tử đến trước mặt y ôm tới ôm lui, mặc kệ là cho ăn sữa, thay tã, trêu cho hài tử vui, đều phải làm trước mặt Tiêu Thương Hải, cho y tận mắt nhìn thấy. Nếu như y không muốn nhìn, Nô Mã Vương liền phái mấy thái giám cường tráng đè vai y lại ép y phải nhìn.
Như vậy, Tam Vương tử A Kỳ Diệp vẫn sống ở trong trướng bồng của Tiêu Thương Hải, lớn lên trước mắt y.
Nhưng Tiêu Thương Hải tử khi hài tử được sinh ra đến nay, vẫn không một lần ôm lấy nó.
Có lần Nô Mã Vương đi đến trướng bồng của Tiêu Thương Hải xem nhi tử.
Dáng vẻ của A Kỳ Diệp ngây thơ đáng yêu, ôm vào thấy mềm mềm. Nô Mã Vương tuy rằng ước nguyện ban đầu không tốt, nhưng lại vô cùng yêu thích nhi tử này.
Gã đang hài lòng ôm nhi tử, đột nhiên liếc mắt thấy Tiêu Thương Hải lạnh lùng ngồi ở trên giường, con ngươi đen kịt vẫn nhìn ra bên ngoài trướng, ngay cả liếc mắt nhìn nhi tử đáng yêu như thế cũng không thèm liếc, không khỏi giận dữ trong lòng.
Gã mạnh mẽ nhét A Kỳ Diệp vào trong lòng Tiêu Thương Hải, để y ôm. Ai ngờ Tiêu Thương Hải lại thuận theo nhận lấy hài tử, lạnh lùng nhìn nó một cái, sau đó chậm rãi đứng dậy… Đột nhiên mở hai tay, buông lỏng tay ra.
Nếu không phải Nô Mã Vương vẫn cảnh giác nhìn y, đúng lúc lao qua tiếp được hài tử ở giữa không trung, sợ rằng hài tử này sẽ ngã mạnh xuống mặt đất trải thảm.
Tuy rằng thảm rất mềm rất dày, nhưng Tiêu Thương Hải vóc dáng cao lớn, A Kỳ Diệp mới chỉ hơn một tuổi, xương cốt thân thể yếu hơn hài tử bình thường, sao có thể chịu được cú ngã như thế?
A Kỳ Diệp sợ đến mức oa oa khóc lớn.
Nô Mã Vương tức giận đến mức ngón tay run rẩy, sau khi ôm được nhi tử liền sợ hãi không thôi, chỉ Tiêu Thương Hải mắng:
“Đều nói hổ độc không ăn thịt con! Tiêu Tể, không ngờ rằng ngươi lại hung ác như thế!”
Tiêu Thương Hải nghe vậy, im lặng liếc mắt nhìn Nô Mã Vương, đột nhiên ngửa đầu cười ha hả:
“Ha ha ha…”
Y cười không thể kiềm chế.
Nô Mã Vương sửng sốt một chút, lập tức quát:
“Làm càn! Không được cười!”
Tiếng cười của Tiêu Thương Hải dừng lại, nghiêng đầu sang một bên, thần thái ngạo nghễ khinh thường nhìn gã, trong coi ngươi đen kịt tràn đầy hận ý cùng chế giễu.
Y từng chữ từng chữ một, lạnh lùng thốt ra:
“Nó không phải nhi tử của ta! Nhi tử của ta là Hoàng Trưởng tử của Đại Thịnh! Mà nó, chẳng qua chỉ là một tạp chủng!”
Nô Mã Vương tức đến mức thiếu chút nữa ngất xỉu.
Y dám mắng hài tử của chính mình là tạp chủng? Y, y…
Nô Mã Vương cuối cùng cũng kiến thức được sự lạnh lùng ương ngạnh của Tiêu Thương Hải, cùng thái độ đối với hài tử này. Gã tức giận đến mức gần như muốn đem A Kỳ Diệp đi, nhưng lại lập tức gạt ý niệm này trong đầu.
“Được! Nếu ngươi đã hận nó như thế, ghét nó như thế, bản Vương hết lần này đến lần khác sẽ đặt nó ở trước mắt ngươi! Mỗi ngày mỗi đêm đều nhắc nhở ngươi, đây là hài tử mà Tiêu Tể ngươi sinh hạ cho Nô Mã Vương ta!”
Nô Mã Vương đem A Kỳ Diệp đang oa oa khóc lớn trong lòng nhét vào trong tay vú em, lại lệnh cho mấy thái giám tráng kiện xem chừng Tiêu Thương Hải, không được để y gây bất lợi với Tam Vương tử, rồi nổi giận đùng đùng đi ra khỏi trướng bồng.
Tâm tư hài tử đều rất mẫn cảm. A Kỳ Diệp có thể cảm giác được Tiêu Thương Hải không thích nó. Nhưng có lẽ là thiên tính mẫu tử, nó thỉnh thoảng lại nảy ra ý muốn gần gũi với Tiêu Thương Hải.
Nhưng trải qua một lần kinh sợ này, A Kỳ Diệp bị dọa, buổi tối liền bắt đầu sốt nhẹ, sốt vài ngày, thân thể nhỏ bé liền gầy đi vài vòng, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Thương Hải lại quên chuyện trước đó, cầm nhuyễn cao vú em cho, đưa đến trước mắt Tiêu Thương Hải như muốn lấy lòng.
Tiểu hài tử mới hơn một tuổi, trên người đều là mùi sữa, lớn lên khỏe mạnh kháu khỉnh, cầm nhuyễn cao mình thích nhất, nắm trong bàn tay bé nhỏ, cũng không ăn ngay, lung lay lúc lắc đi đến trước mặt Tiêu Thương Hải, giống như thầm nghĩ muốn giống như chú chó nhỏ muốn nịnh nọt chủ nhân, cẩn cẩn thận thận đưa qua, trong đôi mắt to màu hổ phách tràn ngập chờ mong.
Nhưng Tiêu Thương Hải chỉ từ trên cao nhìn xuống nó một cái, liền lãnh đạm quay đầu đi.
A Kỳ Diệp ngây ngốc đưa bàn tay bé nhỏ ra đợi nửa ngày, vú em liền đi qua ôm lấy nó.
Nó không muốn nhìn Tiêu Thương Hải một chút, thấy người kia hoàn toàn không hề có ý để tâm đến nó, cuối cùng ủy khuất vùi mặt vào trong lòng vú em.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...