Lư Tỉnh Thế và bác Trần chạy đến, bác Trần che ô, đau lòng nói:
“Ôi, sao lại thế này chứ. An Sâm cậu không nên đi đón. Cậu đã thế này rồi sao có thể lái xe được.”
Lư Tỉnh Trần ôm An Sâm ra khỏi xe. Cái bụng tròn vo hở ra lúc này càng có vẻ trĩu xuống. An Sâm ôm bụng tựa lên người Lư Tỉnh Trần, được anh nửa đỡ nửa ôm đưa ra phía sau ngồi.
“A…”
An Sâm cảm thấy trên người giống như mất hết sức lực, sau khi nhìn thấy Lư Tỉnh Trần cậu liền thở phào nhẹ nhõm, lúc này không hề muốn động đậy dù chỉ một chút.
Lư Tỉnh Trần ngồi vào ghế sau với cậu, để cậu dựa lên người mình, nửa ôm cậu nhẹ giọng nói:
“Bụng còn đau không? Chúng ta lập tức đến bệnh viện.”
“Thắt lưng đau… Anh xoa xoa cho em, giống như sắp gãy vậy.”
An Sâm không e dè gì nữa mà làm nũng, đem mặt chôn vào hõm vai anh, cọ cọ trong lòng anh.
Lư Tỉnh Thế ngồi vào ghế lái, bác Trần ngồi ở vị trí phó lái, xe lập tức quay đầu về thành phố.
Lư Tỉnh Trần đau lòng xoa bóp thắt lưng cho cậu, An Sâm thỉnh thoảng lại hầm hừ hai tiếng. Lư Tỉnh Thế vừa lái xe vừa bình tĩnh hỏi:
“Hiện tại bao lâu thì đau một lần? Thời gian kéo dài liên tục đại khái khoảng bao lâu?”
An Sâm nói:
“Hơn mười phút một lần, kéo dài liên tục khoảng một phút đồng hồ đi. Càng lúc càng đau. Đau… Hình như lại nữa rồi. A ——“
Bác Trần quay đầu lại nói với Lư Tỉnh Trần:
“Cậu sờ bụng cậu ấy xem bụng có cứng hay không?”
Lư Tỉnh Trần sờ một cái.
“Cứng! Ai nha, sao lại cứng như thế chứ?”
Lư Tỉnh Thế bình tĩnh nói:
“Là sắp sinh rồi. Anh lái thẳng đến bệnh viện. Đừng khẩn trương, đó phản ứng bình thường khi tử cung co rút thôi.”
Bác Trần nói:
“Cậu xoa eo từ trên xuống dưới cho cậu ấy, có thể thoải mái hơn một chút.”
Lư Tỉnh Trần đau lòng đến mức trán ứa ra mồ hôi, thúc giục nói:
“Anh lái xe nhanh lên một chút. An Sâm càng lúc càng khó chịu.”
Lư Tỉnh Thế nói:
“Em thúc giục cũng vô dụng, đến bệnh viện dù thế nào cũng phải lái xe mất một tiếng. Em yên tâm, sinh con không nhanh như vậy đâu.”
Lư Tỉnh Trần trầm nghĩ:Sao bộ dáng của anh còn có kinh nghiệm hơn cả em vậy chứ.
Anh kiếp trước tốt xấu gì cũng đã làm cha, biết quá trình Tiêu Thương Hải sinh con, chỉ là đời này với anh mà nói cũng là lần đầu tiên, vẫn đang rất khẩn trương. Nhưng ngữ khí trấn định của Lư Tỉnh Thế cũng khiến anh bình tĩnh hơn không ít, nói:
“An Sâm. Không phải sợ, anh ở bên cạnh em đây.”
An Sâm hơi hơi mỉm cười, nói:
“Không sợ. Chỉ là có chút khó chịu, đau quá.”
Bác Trần nói:
“Lúc đau thì hít sâu, sẽ đỡ hơn một chút.”
Tốc độ lái xe của Lư Tỉnh Thế rất nhanh, hơn mười hai giờ đêm cuối cùng đã đến bệnh viện. Lúc này cơn đau bụng sinh của An Sâm đã vô cùng dồn dập.
Trên nửa đường về thì điện thoại có tín hiệu, Lư Tỉnh Thế lập tức gọi điện thoại cho bệnh viện, khi Lư Tỉnh Trần đỡ An Sâm xuống thì liền có y tá đẩy giường bệnh ra đón. An Sâm còn chưa đủ tháng, nhưng bởi vì là thai song sinh, bụng rất lớn, nằm ở trên giường bệnh, bụng phình lên hở ra giống như một ngọn núi nhỏ.
Lư Tỉnh Trần đi vào phòng sinh với cậu, Lư Tỉnh Thế ở lại bên ngoài, nói Viện trưởng nửa đêm chạy tới:
“Đây là cháu trai đầu tiên của nhà họ Lư chúng tôi, còn là thai long phượng, nhất định cha con đều phải bình an.”
Viện trưởng đối diện với Lư Tỉnh Thế thì áp lực rất lớn, khách sáo nói:
“Ngài yên tâm. Thiết bị của bệnh viện chúng tôi và bác sĩ đều là hạng nhất, đảm bảo em dâu của ngài sẽ mẹ con bình an.”
Lư Tỉnh Thế nói:
“Không phải là em dâu, là em trai. Phải cha con bình an, biết không?”
“Vâng vâng. Bệnh viện chúng tôi cũng rất có uy tín về mặt đàn ông sinh con, ngài yên tâm.”
Bác Trần đi qua:
“Đại thiếu gia, thủ tục nằm viện tôi đều đã làm xong rồi. Tôi về nhà lớn trước một chuyến, lấy mấy thứ An Sâm cần khi nằm viện đến đây.”
Lư Tỉnh Thế nói:
“Đừng quá phiền phức. Cậu ấy phát tác đột ngột, trong nhà có thể cũng chưa kịp chuẩn bị gì, bệnh viện cái gì cũng có, đến lúc ấy trực tiếp đặt mua đi. Bác về trước nghỉ ngơi. Nơi này có tôi và Tỉnh Trần rồi, có việc tôi sẽ gọi điện thoại cho bác.”
Bác Trần kiên trì nói:
“Không được. Việc này cậu không hiểu, có vài thứ cần phải chuẩn bị cho tốt, tôi vẫn nên về nhà một chuyến. Mặt khác cũng phải gọi điện thoại báo cho lão gia và phu nhân một tiếng. Lát nữa tôi lại đến.”
Lư Tỉnh Thế cũng không khăng khăng nữa.
An Sâm tuy rằng đã vào phòng sinh, nhưng còn chưa đến giờ sinh. Bác sĩ kiểm tra phía sau cho cậu nói:
“Tình hình của cậu rất tốt, tình trạng thân thể cũng không tệ, thử cân nhắc đến vấn đề tự sinh thì thế nào?”
An Sâm còn chưa nói gì, Lư Tỉnh Trần đã giành nói:
“Chúng tôi đã sớm quyết định sinh mổ.”
Bác sĩ phụ trách nói:
“Đó là dưới tình huống cần thiết. Hiện tại cửa tử cung của cậu ấy đã mở, loại tình huống này rất thích hợp sinh tự nhiên, tôi đề nghị hai người có thể thử xem.”
An Sâm cực kỳ khó chịu, vừa rồi thay quần áo sinh đã ra một thân mồ hôi, nhưng nghe bác sĩ nói như thế, cậu liền thay đổi chủ ý, nói:
“Sinh sản tự nhiên tốt cho con. Tỉnh Trần, nếu như bác sĩ đã nói thích hợp, em muốn thử xem.”
“Chúng ta không phải đã nói từ trước rồi sao?”
Lư Tỉnh Trần không đồng ý, đau lòng nói:
“Em không nên sinh tự nhiên, quá khổ cực, em đã quên kinh nghiệm lúc trước sao?”
An Sâm do dự một chút, cuối cùng hạ quyết tâm.
“Em vẫn muốn thử xem, như vậy rất tốt cho con.”
Cậu đã quyết định rồi, Lư Tỉnh Trần rất khó lay chuyển được, không thể làm gì khác hơn là đồng ý sinh tự nhiên trước, nếu như tình hình không tốt lập tức sinh mổ.
Anh đi ra ngoài nói quyết định của An Sâm cho Lư Tỉnh Thế chờ ở ngoài cửa. Lư Tỉnh Thế ngậm điếu thuốc trong miệng, thản nhiên nói:
“Anh tôn trọng ý kiến của cậu ấy.”
“Anh, trong bệnh viện không thể hút thuốc.”
“Vậy nên anh mới không châm.”
“Ngậm như vậy không thấy khó coi à?”
“Đừng có khoa tay múa chân với anh, quay lại với người đàn ông của em đi!”
“An Sâm có khả năng phải đến bình minh mới sinh cơ, thời gian còn sớm, anh đi về đi. Sáng sớm hôm nay đã phải đi tảo mộ, anh cũng mệt mỏi rồi, có việc gì em sẽ gọi điện thoại cho anh.”
“Không cần, anh chờ ở đây.”
Lư Tỉnh Thế dừng lại một chút, đột nhiên nói:
“Anh cũng là người thân, có thể đi vào xem sinh không?”
“A?”
Lư Tỉnh Trần sửng sốt.
Lư Tỉnh Thế nói:
“Có chút tò mò đàn ông sinh con như thế nào, cũng có chút lo lắng cho tình trạng của An Sâm.”
Lư Tỉnh Trần nói:
“Anh, em không muốn dáng vẻ chật vật của An Sâm bị quá nhiều người thấy.”
“Hiểu rồi. Anh chờ ở đây là được.”
Lư Tỉnh Thế cũng không bận tâm.
Lư Tỉnh Trần có chút hổ thẹn.
“Anh đừng để trong lòng.”
“Không sao. Anh cũng chỉ thuận miệng nói một chút thôi.”
“Anh, sao anh lại đột nhiên tò mò sinh con kiểu gì?”
Lư Tỉnh Thế né tránh không đáp, nói:
“An Sâm đang tốt đẹp sao lại đột nhiên sinh non?”
Lư Tỉnh Trần nháy mắt biến sắc, âm trầm nói:
“Em ấy ở chỗ đèn giao thông đầu đường Tinh Vân bị một chiếc xe đua thể thao vượt qua làm sợ, lúc dừng lại đột ngột thì bụng bị va vào tay lái.”
Sắc mặt Lư Tỉnh Thế lập tức trầm xuống, giận dữ nói:
“Xe gì? Loại nào? An Sâm còn nhớ rõ không?”
“Nhớ rõ, em vừa hỏi em ấy xong.”
Lư Tỉnh Trần nói loại xe cho Lư Tỉnh Thế, Lư Tỉnh Thế đứng dậy.
“Anh đi gọi điện thoại một chút, em vào cùng An Sâm đi.”
Hai anh em lúc này vô cùng ăn ý, vẻ mặt đặc biệt giống nhau. Lư Tỉnh Trần nói:
“An Sâm và bọn nhỏ bình an thì tốt. Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn… Anh, để lại tên kia cho em! Bất kể là ai, em nhất định phải cho hắn biết tay!”
Lư Tỉnh Thế:
“Yên tâm. Đời này hắn đừng nghĩ đua xe nữa!”
Trong phòng truyền đến tiếng kêu của An Sâm, Lư Tỉnh Trần lập tức đứng lên:
“Anh, em vào trước, còn lại giao cho anh nhé.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...