Sáng sớm thức dậy, nhìn Tiêu Thương Hải nằm ở bên cạnh, Dương Tĩnh có chút không rõ vì sao mình lại về đây? Sau đó nhớ tới chuyện hôm qua mình làm, không khỏi có chút ngượng ngùng.
Hắn là vua của một nước, miệng vàng lời ngọc, đã chuyển ra ngủ ở bên ngoài, kết quả là nửa đêm lại chạy về, thật sự là…
Dương Tĩnh cảm thấy có chút mất mặt. Thế nhưng thật sự không bỏ được cảm giác khi ngủ bên cạnh Tiêu Thương Hải.
Tiêu Thương Hải cũng tỉnh lại, liếc mắt nhìn sắc mặt của hắn một cái, làm sao không biết hắn đang suy nghĩ cái gì. Không khỏi cười nhẹ, vỗ vỗ tay hắn nói:
“Nếu như ngủ ở hành điện không quen, vậy lại chuyển về đây đi. Không có ngươi ở bên cạnh, ta cũng ngủ không ngon.”
Nói dối, tối hôm qua rõ ràng là ngủ rất ngon.
Dương Tĩnh tuy rằng oán thầm trong lòng, nhưng nghĩ Tiêu Thương Hải là tri kỷ của mình đến mức này, chần chừ nói:
“Thế nhưng thân thể ngươi hiện tại bất tiện…”
Tiêu Thương Hải nâng cằm hắn lên, vuốt ve bộ râu đẹp đẽ của hắn, nửa đùa cợt nửa trêu tức nói:
“Bệ hạ không làm chuyện xấu là được.”
Nhìn dáng vẻ hư hỏng của ngươi đi, là ai muốn làm chuyện xấu chứ?
Dương Tĩnh nhịn không được liếc mắt một cái, bước xuống giường:
“Trẫm từ khi nào là người háo sắc như thế chứ? Được rồi, đêm nay trẫm sẽ chuyển về đây.”
Nói rồi ho nhẹ một tiếng, xuống giường gọi người thay y phục rửa mặt không nhắc đến nữa.
Đảo mắt đã đến cuối năm, nguyên đán nghỉ ngơi, mùng một tế tổ, mùng hai mời quý thích hoàng tộc tiến cung tiệc rượu, mùng ba là các cận thần trong triều chúc mừng, mãi cho đến mùng sáu mới dừng lại.
Tết âm lịch của triều Đại Thịnh chỉ đến ngày mười lăm tháng giêng, Hoàng đế cũng không ngoại lệ.
Khó có được một lần nghỉ dài, Dương Tĩnh đã nghĩ gọi mấy hài tử đến bên người náo nhiệt một chút, nhưng Dương Kiện xuất phủ không ngừng phải tham gia mấy hoạt động xã giao, cùng mấy hảo hữu hẹn trước đi ra ngoài săn thú, Công chúa Trường Bình sau khi biết thì ghen tị không thôi, thế nhưng nàng là nữ nhi, thực sự không ra được, không thể làm gì khác hơn là gọi đám con cháu hoàng tộc tiến cung đấu xúc cúc, cũng rất náo nhiệt.
Dương Tĩnh thấy thế, dứt khoát để bọn nhỏ đi chơi, bản thân mình mỗi ngày ở bên cạnh Tiêu Thương Hải, nhàn hạ thì cùng nhau xem danh sách thư khố, viết chữ vẽ tranh, tâm sự chơi cờ, mỗi ngày trôi qua cũng rất nhàn nhã ngọt ngào.
Trong lúc này có một sự cố nhỏ, Bình Quận Vương Dương Kiện cùng các bằng hữu ra ngoài săn thú, gặp phải mãnh hổ mùa đông ra ngoài kiếm ăn, may mắn thân thủ của hắn mạnh mẽ, bên người lại có thị vệ bảo hộ, lúc này mới hóa hiểm thành an.
Hắn không dám nói cho phụ hoàng mẫu hậu, sợ bọn họ lo lắng, nhưng tin tức đã sớm truyền đến chỗ Hoàng thượng.
Dương Tĩnh biết hắn bình an vô sự, cũng không nói việc này cho Tiêu Thương Hải, chỉ gọi Dương Kiện đến quở trách dạy dỗ một hồi, dặn dò nếu sau này xuất môn đi săn thì không được sơ suất như vậy nữa. Dương Kiện chịu dạy dỗ, Dương Tĩnh lúc này mới để hắn đi.
Nhìn mật báo Hắc Y Vệ đưa lên trong tay, Dương Tĩnh trầm tư một lúc lâu, ném tấu chương vào trong chậu than bên cạnh đốt thành tro bụi.
Hạ Khởi yên lặng dâng một chén trà nóng lên cho Hoàng đế.
“Hạ Khởi, ngươi nói trên đời này, có phải là thực sự giấy không thể gói được lửa không?”
Hạ Khởi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, thấp giọng nói:
“Nô tài chỉ biết nói một câu, ơn sinh không bằng ơn dưỡng.”
Dương Tĩnh mỉm cười:
“Trẫm cũng tin là vậy… Mà thôi mà thôi, có một số việc sớm muộn gì cũng đến, trẫm không thẹn với lương tâm, hà tất phải tự tìm phiền não.”
Qua tiết Nguyên Tiêu, triều đình lại khôi phục sự bận rộn.
Hiện tại bản đồ của Đại Thịnh ngày càng được mở rộng, ba năm trước chiếm được một vùng đất biên cương phía nam. Tiêu Tử Thành hiện tại đang làm Thái thú ở phía nam, chỉnh đốn một hồi, một mình đảm đương một phía.
Dương Tĩnh vài năm này rất thưởng thức sự khiêm tốn và tỉ mỉ của Tiêu Tử Thành. Vùng đất phía nam trong mắt triều đình chính là vùng đất chưa được khai hóa, hắn lại có can đảm đi làm Thái thú, còn làm rất không tệ, không hổ là đệ đệ của Tiêu Thương Hải. Dương Tĩnh nhịn không được nghĩ, nếu như năm đó Tiêu Thương Hải không tiến cung, thành tựu nhất định là còn hơn cả Tiêu Tử Thành.
Nhưng trên đời này dù sao cũng không có hai chữ ‘Nếu như’. Tiêu Thương Hải lựa chọn một con đường khác, Dương Tĩnh lại ích kỷ mà mừng rỡ vì thế.
Vào tháng hai, xuân về hoa nở, mùa xuân tràn ngập cả nước, trong cung cũng lộ rõ vài phần khí tức phấn chấn.
Tiêu Thương Hải nôn ọe tròn hai tháng, cuối cùng cũng sống qua được những tháng ngày khó chịu nhất, bắt đầu hăng hái phấn chấn mà thu dọn thư khố.
Lúc này bụng của y đã tròn lên. Tuy chỉ mới hơn năm tháng, nhìn qua đã giống như sáu bảy tháng.
Tiêu Thương Hải đỡ thắt lưng đứng trong thư khố, nhìn đám tiểu thái giám phân loại sách, sửa sang từng cái một đưa vào giá sách tương ứng. Trong đó còn có rất nhiều thẻ tre từ thời tiền triều và thượng cổ, càng là quý hiếm khó có được.
Y đứng một hồi, liền cảm thấy xương sống thắt lưng mỏi, bụng cũng hơi trĩu xuống, liền vịn lấy tay tiểu thái giám, ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh.
Mặc Hương bưng điểm tâm tới, đặt lên chiếc bàn gỗ vuông bằng gỗ tử đàn ở bên cạnh, nói:
“Điện hạ có phải là mệt mỏi rồi không? Nô tỳ bóp chân giúp ngài.”
“Không cần. Đợi trở về Phượng Nghi cung rồi hãy nói.
Mặc Hương nhịn không được lải nhải:
“Điện hạ cũng nên cẩn thận mới đúng. Một đường đi bộ từ Phượng Nghi cung, đoạn đường không hề ngắn đâu. Lát trở về để nô tỳ sắp xếp ngọc liễn, đừng để bị chuột rút.”
Tiêu Thương Hải một đường là đi bộ đến, mất thời gian hai nén hương, hiện tại xương sống thắt lưng có chút mỏi, lúc về cũng không muốn miễn cưỡng chính bản thân mình, tùy tiện nói:
“Đi sắp xếp đi. Để bọn chúng chỉnh lý xong một tầng này, chúng ta cũng về.”
Mặc Hương lập tức đi xuống an bài.
Này nghĩ mãi cũng không rõ Hoàng hậu hiện tại thật vất vả mới bỏ được trọng trách trên vai xuống an tâm dưỡng thai trong cung, nhưng không nên đòi Hoàng thượng cho mình một công việc tiêu hao tinh lực như thế. Nhưng mấy ngày nay Hoàng hậu tuy rằng thân thể có chút mệt mỏi, nhưng tinh thần khác trước rất lớn, giống như mỗi năm cùng Hoàng thượng đi săn bắn mùa thu. Mỗi khi Hoàng hậu cưỡi tuấn mã, cùng Hoàng đế chạy ở trong rừng ở khu vực săn bắn thì, vẻ mặt cũng tràn đầy thần thái như vậy, khiến người ta cảm thấy đẹp đến lóa mắt.
Mặc Hương không có trình độ gì quá cao, chỉ có một tấm lòng trung thành. Nếu Hoàng hậu hiện tại vui vẻ, nàng cũng vui vẻ. Chỉ chờ Hoàng hậu lại thuận lợi sinh hạ tiểu Hoàng tử rồi, ngày sau sẽ càng thêm vui vẻ.
Quay lại Phượng Nghi cung, Tiêu Thương Hải nằm nghiêng trên giường thở dài một hơi, nói:
“Thực sự là tuổi tác đã cao, thắt lưng với chân cũng không nhanh nhẹn nữa.”
Mặc Hương cười đấm chân cho y, nói:
“Điện hạ hiện tại đang mang thai tiểu Hoàng tử mà, nếu không sao có thể mệt nhọc được.”
Tiêu Thương Hải vuốt ve bụng mình, cười nói:
“Ngươi không cảm thấy thai của ta lần này không quá giống nhau sao?”
Mặc Hương nói:
“Nô tỳ đâu hiểu được những việc này? Điện hạ nếu thấy không quá thích hợp, không bằng gọi Hoàng ngự y đến xem?”
Tiêu Thương Hải cười cười:
“Ta chỉ là tùy tiện nói như vậy thôi.”
Dương Tĩnh đi từ bên ngoài vào:
“Nói cái gì vậy?”
Tiêu Thương Hải ra hiệu bảo Mặc Hương đi giúp Hoàng thượng cởi áo bào, mình thì vẫn nằm nghiêng trên giường không nhúc nhích, nói:
“Vẫn nghĩ lần này mang thai hài tử thì đặc biệt mệt mỏi.”
Dương Tĩnh nhíu mày, đi qua ngồi xuống bên cạnh y:
“Cảm thấy khó chịu lắm sao?”
“Không phải. Chỉ nghĩ lần này bụng lớn đặc biệt nhanh, thắt lưng và xương sống đều mỏi cực kỳ.”
Tiêu Thương Hải đỡ thắt lưng.
Dương Tĩnh ân cần đấm lưng cho y, nói:
“Ta cũng cảm thấy bụng ngươi lần này lớn quá nhanh, ba tháng đầu đã qua, đừng để bổ quá mức, lại khổ cực giống như lúc sinh Nguyên An vậy.”
Tiêu Thương Hải đột nhiên giật nảy mình khẽ kêu lên:
“Chân! Chân! Chân bị chuột rút!”
“Chân nào chân nào?”
“Chân trái!”
Dương Tĩnh nhanh chóng đặt chân y lên đùi mình, xoa bóp từ dưới lên trên.
Tiêu Thương Hải không khỏi mất tự nhiên vặn vẹo nghiêng thân thể sang một bên, mặt nhăn mày nhíu hít thở.
“Khá hơn chút nào không?”
Dương Tĩnh xoa bóp đến mức ra một thân mồ hôi.
Tiêu Thương Hải lúc này mới lại nằm xuống, thở ra một hơi nói:
“Được rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...