Sương mù ẩm ướt hơi phiêu tán trong không khí, mơ hồ mà mang theo mùi bùn đất cùng với mùi hoa thanh khiết.
Một màng lớn tầng tầng bụi hoa thấp bé, những bông hoa nhỏ màu đỏ nhạt nở đầy đầu cành, những đóa hoa mang theo một tầng hơi nước trong suốt trở nên mượt mà mà khéo léo, mông lung bồng bềnh mang theo ôn nhu cùng tinh thuần, ngượng ngùng mà mê hoặc, tựa như một mỹ nhân thướt tha, thâm tình, dịu dàng, tươi cười mềm mại đáng yêu, tản ra vô hạn phong tình.
Bóng người qua lại hối hả giữa bụi hoa, mang nước tưới hoa, thân ảnh mập mạp làm cho động tác của hắn thập phần ngốc nghếch, nhưng sự cần cù của hắn lại bù được khuyết điểm thị giác của người nhìn, cùng đóa hoa nở rộ hòa hợp cùng một chỗ với nhau.
Ẩn hiện giữa trăm hoa chính là một toà cung điện cheo leo lộng lẫy màu đen ánh vàng, một đôi long thần dị trang nghiêm mà tôn quý uốn lượn trên mái hiên cung điện, đối xứng cân đối, có sống động, có hùng hồn,có rực rỡ lóa mắt, có vẻ vừa uy vũ hùng tráng lại xa xỉ phóng đãng.
Đột nhiên chi nha một tiếng vang nhỏ, một cái cửa sổ bị đẩy ra.
Một người tóc dài mặc hoàng sam, dáng người thon dài, nam tử khuôn mặt thanh lệ hơi nhu nhược đứng ở phía trước cửa sổ, khóe miệng khẽ cong cùng với con ngươi màu tro ánh vàng thần bí cho hắn thêm vài phần uy nghiêm. Hoa trong vườn làm cho vẻ mặt của hắn kinh ngạc trong nháy mắt, nhưng lập tức trở nên tĩnh lặng, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa, một tia mỉm cười dịu dàng xuất hiện ở bên môi hắn, toàn bộ khuôn mặt đều trở nên sinh động mà thanh nhã, mang theo vô vàn ôn nhu cùng yên tĩnh, như là tầng mây mờ ảo trong thiên địa, hoặc như là gió mùa xuân dịu dàng, tuy rằng hắn chỉ là lẳng lặng đứng ở một góc cửa sổ, lại khiến người không thể xem nhẹ sự tồn tại, thản nhiên mà ăn mòn hết thảy.
Bóng người bận rộn trong hoa viên như có cảm ứng mà quay đầu lại, lập tức sửng sốt.
Người trong cửa sổ đối hắn vẫy vẫy tay.Người trong hoa viên trái phải nhìn quanh một chút, mới tỉnh ngộ rằng người kia gọi là chính mình.
Hắn chậm rãi dến gần cửa sổ, cúi thấp đầu, co rúm thân mình lại, nhìn không rõ biểu tình, như là sợ hãi lại mang theo vài phần ngại ngùng.
“Ngươi là hoa tượng mới tới?” Bên cửa sổ truyền đến tiếng người ôn nhu, cơ hồ như là không thay đổi, nhưng đảo qua từng bụi hoa được cắt sửa chỉnh tề rồi lại nhìn thấy từng đóa hoa đỏ rực tự nhiên, ánh mắt của hắn hơi hơi nheo lại, nhưng vẻ mặt lập tức liền khôi phục lại.
“Hoa này đều là ngươi trồng sao?”
“Vâng”
thanh âm nhẹ nhàng đáp lại, người ngoài cửa sổ đầu cúi càng thấp hơn,thanh âm thấp đến cơ hồ nghe không được.
Người trong cửa sổ còn muốn nói điều gì, phía sau vươn đến một đôi tay, một kiện áo choàng phủ lên bờ vai của hắn, đem hắn gắt gao bao lấy.
“Vương thượng, tại sao chỉ mặc áo đơn liền một đường đến đây, còn đứng ở cửa sổ, bên ngoài lạnh như thế.” Ngọc Sanh nén giận nói.
“Bởi vì hoa mới nở.” trong thanh âm của Phong Ly có mềm nhẹ thở dài.
“Từ chuyện của Dạ Oanh hoa lần trước, trong vườn của ta liền không có hoa, hôm nay nhìn thấy cả vườn hoa, trong lúc nhất thời cư nhiên lại muốn cảm động đến rơi lệ”
“Xem ra hoa này là ngươi trồng, ngươi tên là gì? Là hoa tượng mới tới?”
Ngọc Sanh hỏi người ngoài cửa sổ, tuy rằng không có ác ý gì, nhưng trong giọng nói lại rõ ràng mang theo cảm giác về sự ưu việt ( xem mình hơn hẳn người khác), giống như cao cao tại thượng, làm người ta có chút không thoải mái.
“Càn Khôn, đại nhân, nô tài gọi là Càn Khôn”
Thanh âm trả lời rất hèn mọn, nhưng kỳ quái chính là như có như không mang theo một tia mị hoặc. Nếu không cẩn thận phân biệt, trừ bỏ trầm thấp dịu dàng, sẽ chỉ làm cho người cảm thấy thoải mái, rất hiển nhiên hoa tượng mới tới này, chẳng những chăm sóc hoa tốt, mà còn có một giọng nói hay.
“Càn Khôn sao? Thật đúng là tên rất hay.” Phong Ly vẫn là ôn nhu cười, chính là nụ cười kia trong trẻo nhưng xen lẫn lạnh lùng, “Hoa này thật sự là cực kỳ xinh đẹp, không biết là hoa gì?”
“Hoa đào, ta trồng chính là hoa đào,Vương thượng, nghe nói hoa đào đều chỉ nở vào mùa xuân.” hoa tượng ngẩng đầu, trên mặt cũng lộ ra một mạt mỉm cười ngượng ngùng, có vài phần vui vẻ, nhưng cũng có chút bất an, nhưng vẻ mặt chính là tự tin, “Mà nô tài tin tưởng, nô tài trồng hoa đào sẽ một năm bốn mùa đều nở rộ không tàn.”
Phong Ly đánh giá khuôn mặt của hoa tượng này. Bởi vì mập mạp mà có vẻ như cả khuôn mặt đều sưng lên, lông mi dài thưa thớt mà thảm đạm, lông mi phía dưới dài, mí mắt trên dưới dồn ép nên chỉ nhìn thấy khe hẹp giữa mắt, phối hợp với đôi môi hồng nhuận lại đầy đặn kia, thật là một chút mỹ cảm cũng không có, chỉ có thể miễn cưỡng có thể nhìn được, đi ở trên đường lớn sẽ không bị người ném đá thôi.
Bởi vì mẫu thân giỏi về dịch dung, cho nên ít nhiều hắn cũng kế thừa được một ít, liền có thể thấy được khuôn mặt này không có trải qua dịch dung, tuyệt đối là diện mạo chân thật, cảm thấy không khỏi âm thầm thất vọng.
“Ừ, hoa đào đích thực là một loại hoa xinh đẹp”
“Vương thượng thích hoa đào sao?” Càn Khôn ngẩng đầu nhìn Phong Ly, chỉ nhìn thoáng qua, liền cúi thấp đầu xuống, bên tai từ từ đỏ, giống như bị sự can đảm của mình dọa sợ.
Phong Ly nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng của Càn Khôn, ánh mắt chậm rãi thâm trầm lên, nhưng mà không có hiện lên trên mặt, biểu tình trên mặt vẫn là ôn nhu như vậy.
“Hoa đào sao?” Phong Ly nở nụ cười, “Hoa đào đương nhiên rất được, nhưng trồng ở ma giới cũng rất nguy hiểm, bởi vì huyền thuật giả (người học phép thuật) của nhân giới và tiên giới thường sử dụng đào mộc chế thác thành kiếm, làm pháp khí hàng yêu trừ ma, cho nên trăm ngàn năm qua ma giới vẫn có rất ít người trồng.”
Càn Khôn hoảng sợ, ngẩng đầu lên, có một tia hoảng sợ, “A…vương thượng, nô tài không biết…….” hắn bối rối, trong ánh mắt cố nén lệ quang ” Nô tài sẽ hủy ngay…”
“Vì cái gì muốn hủy” Phong Ly thú vị nhìn Càn Khôn đang không biết làm sao, mỉm cười nói: “Mặc dù là như vậy, nhưng mặc kệ như thế nào, hoa đào vẫn là một loại hoa xinh đẹp, cho dù ma giới chúng ta không gieo trồng, nó vẫn tản ra vẻ đẹp độc đáo như cũ, ta nghĩ điểm này hẳn là sẽ không theo thời gian mà thay đổi đi.”
Càn Khôn vẫn còn có chút bất an, trên mặt toàn bộ đều là mê hoặc, tuyệt không hiểu được trong lời nói rét lạnh của phong ly đến tột cùng là có ý tứ gì, chính là ngây ngốc nhìn hắn mà ngẩn người.
Phong Ly xem ra cũng không chờ Càn Khôn có thể hiểu ý tứ trong lời hắn nói, chính là càng thêm ôn nhu nhìn Càn Khôn.
Càn Khôn được Phong Ly chăm chú nhìn, lặng lẽ sợ hãi một chút, nhưng mà lạ thường chính là gương mặt kia vì mập mạp nên trở nên bóng loáng và trắng sáng bỗng phiếm hồng, ngượng ngùn lén nhìn phong ly một chút dũng khí cũng không có
Ánh mắt Phong Py chính là dịu dàng như vậy, chân thành như vậy, không có mục đích gì, cũng không có tìm kiếm gì, chân thật đến mức làm cho người ta không thể tin được ánh mắt đó đến từ một vương giả.
Càn Khôn không có ngẩng đầu, cho dù là không có ngẩng đầu, hắn cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của vương thượng là sáng rực như vậy, bởi vì ngượng ngùng, bởi vì thấp thỏm bất an, hắn cố nén vui mừng, muốn né tránh, nhưng lại luyến tiếc rời đi mà nảy sinh run rẩy không thích hợp, tựa như trăm ngàn người hầu trong ma cung đối với Phong Ly vừa yêu lại vừa sợ, hắn nghĩ muốn hèn mọn quỳ xuống thỉnh cầu sự trìu mến của vương thượng, nhưng lại sợ hãi sự khinh nhờn của vương thượng cao quý. Tóm lại, chính mình tựa như con kiến nhỏ đang hoảng loạn trên kệ bếp, hoang mang lo sợ, mấy lần muốn hôn mê.
Hắn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, cho nên không có phát hiện ánh mắt Phong Ly nhìn hắn chậm rãi lãnh đạm, lại chậm rãi khôi phục ôn nhu đơn thuần, ánh mắt như đối với người hầu bình thưởng, biểu tình chỉ như vậy.
“Nếu hoa đào hảo như vậy, vậy cứ để cho nó ở đó đi.”
“Vâng.”
Càn Khôn cúi đầu đáp lời, trong lòng đột nhiên có một trận phiền muộn, ở trong lòng vương thượng, chính mình cùng người hầu khác cũng không có khác biệt gì đi? Là chính mình quá mức tham lam, dù sao người xuất sắc như vậy!
Đối với người hầu thấp bé ti tiện chính là tuyệt đối không thể kháng cự lực hấp dẫn này.
“Ngọc Sanh, cần phải lâm triều đi, triều phục của ta” Phong Ly không còn để ý đến người đứng ngẩn người trong hoa viên, cũng không cảm thụ nổi sự uể oải trong lòng người kia, hoặc là có thể nói chuyện như vậy hắn đã gặp qua nhiều lắm, sớm đã không có cảm giác. Hắn thản nhiên xoay người, đối với người phía sau nói, người phía sau vẻ mặt hạnh phúc vì hắn mặc áo cùng mang long quyết.
Nhất cử nhất động đều không kiêng dè ánh mắt ngoại nhân, Phong Ly vừa tự nhiên vừa theo quán tính mà để nội thị hầu hạ. Đối với một đế vương mà nói, nhất cử nhất động của hắn đều không chê vào đâu được, nhưng hắn đối với thân thể chính mình buông thả liền làm cho người ta cảm thấy phẫn nộ, hắn không thèm để ý người khác nhìn đến thân thể hắn, cũng không thèm để ý người khác ở trên người hắn vô tình vuốt ve, trên mặt lại thủy chung mang theo mỉm cười nhu hòa không thèm để ý.
Cửa sổ mở rộng làm cho người trong hoa viên đem một màn này nhìn thấy rõ ràng, nội thị kia đã lớn mật sớm vượt qua cung kính của nô tài đối với chủ tử, động tác hầu hạ mặc quần áo như đang đối tình nhân cùng với tình dục ẩn hiện không che dấu, như vậy vương thượng được hầu hạ có hay không biết được a? Biết được nội thị của hắn như thế nào lại có ý niệm đáng khinh trong đầu?
Người trong hoa viên chậm rãi lùi về rừng hoa đào, vô lực ngồi chồm hổm trên mặt đất, ảo nảo vỗ vỗ đầu mình, trong lòng cơ hồ ghen tị đến phát cuồng, hắn cảm thấy vô cùng tức giận, cho dù mình chỉ là một nội thị thấp kém, một hoa tượng nho nhỏ, cho dù từng có cuộc sống mỹ loạn cỡ nào, làm cho thế nhân oán hận cỡ nào, nhưng cũng chưa từng phóng đãng như vậy.
Hắn không nghĩ muốn như vậy, không muốn thấy ôn nhu như vậy, người kia cười đến ôn nhu xấu xa như vậy, người chung quanh tâm tư rõ ràng là đê tiện như vậy, người nọ tuy rằng sẽ không cho bất luận kẻ nào có cơ hội, nhưng lại không thèm để ý chút nào hướng mỗi người bố thí tươi cười của mình, ôn nhu của mình, thậm chí ngay cả…dùng thân thể mà hấp dẫn. Hắn làm cho mọi người tuyệt đối không có khả năng thực hiện hy vọng, ngược lại càng thêm phần ban phát mị lực, làm cho người khác căn bản không có khả năng thực hiện nguyện vọng mà trầm luân.
Hắn không biết trong lòng mình đến tột cùng là loại cảm giác như thế nào, nhìn những gốc đào nở hoa đỏ tươi, đột nhiên cảm thấy không cách nào hình dung cảm giác vô lực trong lòng. Chính mình thủy chung vẫn không dậy nổi hứng thú của người kia đi? Bề ngoài xấu xí như vậy, tính cách yếu đuối như vậy, thân thể mập mạp như vậy, đừng nói là hấp dẫn một người nam nhân, một cái vương giả, chính là muốn mê hoặc một nữ nhân bình thường đến không thể bình thường hơn cũng không có phần thắng nào.
Hắn cúi thấp đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, cố nén nước mắt sắp trào ra, thân thể mập mạp bởi vì ngồi chồm hổm mà tạo thành một khối thịt tròn, càng tăng thêm độ chán ghét về ngoại hình. Phía sau có người vỗ vỗ bờ vai của hắn. Hắn quay đầu lại, khiếp sợ đến một câu cũng không nói nên lời.
Người phía sau hắn dung nhân tuấn mỹ vô trù, mái tóc màu ngân bạch phiêu tán trên vai, ánh mắt u buồn mà sâu thẳm lại mang theo say mê hấp dẫn. Người này chính là nhẹ nhàng nói: “Càn Khôn, đã lâu không gặp.”
“Thiên Chi, ngươi như thế nào lại đến ma giới?” mang theo tiên tri sư của thiên giới đi vào phòng nhỏ của chính mình, Càn Khôn rốt cục nhịn không được phát ra âm thanh kinh hãi mà hỏi.
“Càn Khôn, kiếp nạn của thiên giới cũng đã sắp đến ngay trước mắt.” Thiên Chi lẳng lặng mà nói, nếu không phải hắn không hề báo trước mà đến đây, tỏ rõ nhất định sắp có đại sự xảy ra, nếu Càn Khôn không nghĩ cho hắn, căn bản sẽ không để ý tồn vong của thiên giới.
“Kiếp nạn của thiên giới cùng ta có quan hệ gì?” Càn Khôn cắn cắn môi, gục đầu xuống.
“Ngày hôm qua, ma quân Phong Ly hướng thượng đế trình thư cầu hôn, mong muốn cưới con gái của thượng đế lập hậu…”
“Cái gì?” Càn Khôn mở to hai mắt nhìn, “Hắn muốn kết hôn với Thiên Mỹ Nhân? Thiên ma hai giới kết thông gia, là chuyện chưa từng có a, Phong Ly đến tột cùng là đang suy nghĩ gì?”
“Càn Khôn, thượng đế không có người thừa kế, mà công chúa không có khả năng kế thừa đế vị, dưới tình huống như vậy, đế vị của thiên giới chỉ có thể áp dụng chế độ nhường ngôi, theo ta phỏng đoán, trước mắt thiên, nhân, ma tam giới không ai có pháp lực cao cường như Phong Ly, một khi hắn trở thành con rể của thượng đế, đế vị của thượng đế rất có thể rơi vào tay của hắn.”
“Thiên Hoa Đào thế nào? Các ngươi đã quên Thiên Hoa Đào sao? Hắn là đứa con của thượng đế, hắn hẳn là có quyền kế thừa đi. Cho dù Phong Ly có thành con rể của thượng đế, có Thiên Hoa Đào, hắn hẳn là không có cơ hội đi.” Trên khuôn mặt hèn nhát của Càn Khôn lộ ra kích động, “Chẳng lẽ các ngươi cho tới bây giời không có nghĩ đến sự tồn tại của Thiên Hoa Đào sao?”
“Đúng vậy, tuy rằng ta không muốn nói như vậy, nhưng Thiên Hoa Đào không thích hợp với đế vị, thiên giới cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến chuyện hắn kế thừa đế vị” Thiên Chi nhìn chằm chằm Càn Khôn, trong ánh mắt có thương hại, nhưng lời nói ra chính là tàn nhẫn như vậy “Thời điểm Thiên Hoa Đào sinh ra, ta liền vì hắn đoán mệnh, hắn cả đời này gây tai nạn và rắc rối ở nhân gian, tội không thể thứ, người như vậy không thể kế thừa đế vụ, hắn nhất định không có uy nghiêm cùng tôn quý của vương giả.”
“Nguyên lai tất cả đều là tại ngươi?” thân thể Càn Khôn phát run, hai mắt hàn lệ “Đây không phải do hắn lựa chọn đi, hắn thân là hoặc thần, mệnh phạm sát hoa đào, đây chẳng phải là thượng đế lợi dụng hắn xong rồi lại nhốt nguyên thần của hắn sao? Không có thiên lý mà nhốt hắn ở hoa đào thần điện, nguyên thần bị khóa cả ngày lẫn đêm, các người người nào đã chịu qua! Mà hết thảy như vậy, chỉ vì một câu đơn giản của ngươi, đường đường con của thượng đế, liền suy sụp đến ngay cả kỹ nữ cũng không bằng”
“Càn Khôn…” Thiên Chi thở dài một hơi, nhẹ nhàng đem Càn Khôn ôm vào trong ngực, nhẹ vỗ về đầu của hắn “Ngươi đến cùng vẫn còn là một hài tử thiện lương, dù bị đối đãi như vậy, là bởi một câu của ta, ngươi vẫn là đối ta không sinh nỗi oán hận đi.”
“Ai nói ta không có oán hận!” Càn Khôn kêu to, đẩy Thiên Chi ra “Ta hận ngươi, hận không thể giết chết ngươi…ta với ngươi có cừu hận gì, ngươi lại hại ta như vậy? Vì cái gì nói ta như vậy? Ngươi có biết hay không, mỗi một lần… mỗi một lần, ta nằm dưới thân nam nhân, ta sẽ nghĩ vì cái gì chính là ta, vì cái gì vận mệnh ta là như vậy, ta cũng có tôn nghiêm của ta, ta chưa từng nghĩ tới câu dẫn nam nhân hoặc nữ nhân nào, ta thậm chí cảm thấy dơ bẩn cùng ghê tởm, thế nhưng kết cục cuối cùng vẫn là giống nhau!
Bọn họ nói ta là họa thủy, trước khi chết đều nguyền rủa ta, ngàn ngàn vạn vạn dân chúng bởi vì ta mà trải qua chiến loạn, trôi giạt khắp nơi, âm thanh chỉ trích kia giống như ác linh mà quấn lấy ta, vĩnh viễn ta cũng không thể quên được! Mà hiện tại ngươi lại nói cho ta biết, chỉ là vì một câu của ngươi, một câu mà ngươi nói là định mệnh, ta rõ ràng là thần không phải sao? Vận mệnh làm sao có thể chi phối ta?”
“Càn Khôn, ta nói cái gì cũng vô dụng, qua nhiều năm như vậy ta vẫn rất áy náy, nhưng…Càn Khôn, cho đến hôm nay, ta vẫn không thể nói ra lời nói trái lương tâm” Thiên Chi trầm trọng nói:”Vận mệnh của ngươi chính là như thế, ngươi không có mệnh đế vương a, trời đất đều có quy luật, cho dù là thần cũng không tránh khỏi bị vận mệnh trêu cợt”
Càn Khôn cười lạnh “Một khi đã như vậy, bây giờ ngươi đến tìm ta làm cái gì? Ta đã không phải thần, cũng không phải Thiên Hoa Đào trước đây, ta hiện tại chính là Càn Khôn, một cái nội thị nho nhỏ của ma giới, một yêu rất nhanh sẽ bị ma hóa, hôn sự của công chúa thiên giới cùng ma quân, đế vị của thượng đế cùng ta không quan hệ đi?”
“Càn Khôn, ngươi chẳng lẽ còn không rõ sao? Cân bằng của thiên, nhân, ma tam giới là không thể bị phá, thiên giới chưởng quản thần linh, nhân giới điều khiển sinh mệnh, ma giới chủ dục vọng, ba thứ này thiếu một thứ cũng không được, Phong Ly muốn đem tam giới nhập lại thành một sẽ làm thiên, nhân, ma tam giới gặp đại nạn, chúng ta phải ngăn cản hắn.”
“Cái đó và ta có quan hệ gì?”
“Càn Khôn, trên đời này nếu nói có cái gì có thể ngăn cản dã tâm của Phong Ly, vậy cũng chỉ có Thiên Hoa Đào, chỉ có Thiên Hoa Đào sức mạnh tương đương, mới có thể cùng Phong Ly tranh đấu, một người ôn nhu như xuân phong, một ngươi tươi đẹp như hoa đào, sắc đẹp của ngươi có thể dẫn phàm nhân xuống địa ngục cũng có thể làm cho ma quân say mê…”
Càn Khôn giận dữ, một phen hất ấm trà duy nhất trong phòng nhỏ đơn sơ xuống, phát ra âm thanh tan vỡ, sắc mặt hắn đỏ lên, khuôn mặt mập mạp bởi vì tức giận mà càng thêm khủng bố “Lại là chuyện đó, lại bảo ta mang tai họa cho người khác, nhân gian còn chưa đủ, ngay cả ma giới cũng không buông tha? Thiên Càn Khôn ta rốt cục thiếu thiên giới cái gì, lại đời đời kiếp kiếp bị các ngươi bán rẻ? Ta đã thành cái dạng này, các ngươi còn không buông tha ta…”
“Càn Khôn, thượng đế là không có khả năng buông tha bất luận kẻ nào, làm con hắn, ngươi hẳn là so với bất luận kẻ nào đều rõ hơn.” Thiên Chi lộ vẻ sầu thảm cười “Chúng ta mỗi người đều chạy không khỏi tính kế của hắn không phải sao? hắn tuy rằng vô tình, nhưng đây là việc một đế vương phải làm, đặc biệt là vương của thiên giới, tuyệt đối bất đồng với vương của nhân giới hay ma giới, thế gian còn có tình người, nhưng hắn cũng không có chút tình cảm cá nhân, cho nên hắn mới có thể trở thành thượng đế, không phải sao? Càn Khôn, ngươi không có tư cách trở thành thượng đế, không chỉ vì tội ác của ngươi, còn bởi vì ngươi không thể vô tình, ngược lại bởi vì ngươi quá đa tình, cho nên ngươi mới có thể thống khổ a…”
“Thế nhưng ta làm bọ cánh cứng mười kiếp, hẳn là thoát khỏi khống chế của hắn! Hắn không thể tái chi phối ta a!” Càn Khôn khó hiểu lại phẫn hận nói: “Luân hồi của thiên giới, qua mười kiếp. Ta buông tha làm người, bởi vì ta muốn vứt bỏ hình dáng giống nhân thần, ta không làm cầm thú súc vật, bởi vì ta không muốn tu luyện, ta lựa chọn làm một con bọ cánh cứng, bởi vì bọ cánh cứng không có tư tưởng, không có linh tính, ta thậm chí chọn con bọ có chuyên môn tàn phá hoa cỏ thế gian, giết hại vô số côn trùng có hại, bởi bì ta không muốn trở thành thánh thiện, vì cái gì kết quả là ta vẫn còn chịu sự khống chế của hắn?”
Thiên Chi thở dài nói: “Càn Khôn, nếu ngươi kiên trì như vậy, vì cái gì lại đột nhiên động tình? Còn nhớ lần gặp mặt trong bụi hoa kia sao? Thượng đế cho ngươi mang theo trí nhớ chuyển thế, chính là vì không cho ngươi quên mất, chính là muốn lợi dụng đa tình của ngươi, ngươi chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa liền thoát khỏi. Nhưng ngươi động tâm, không thể buông tha cho sinh mệnh bất tử, hết thảy liền như vậy…”
Càn Khôn mặt càng thêm trắng bệch. Hắn như thế nào quên được? Thiếu niên đứng giữa bụi hoa, ý cười dịu dàng trong suốt cùng đôi mắt tro ánh vàng, lạnh nhạt mỉm cười, nhu tình ngọt ngào ướt át, lệnh người không thể bỏ qua sự tồn tại của hắn, chỉ là thoáng nhìn, tim của hắn liền run động bất an, giống như lâm vào trầm luân. Biết rõ nụ cười kia, nhu tình kia giống như trang sức hoa lệ nhưng sắt đá, tùy thời mang theo uy hiếp trí mạng, nhưng vẫn ngây ngốc đâm đầu vào
hắn lúc ấy nói gì đó?
” Gả…gả cho ta…làm…làm mẹ con ta đi?”
Hắn là nói như vậy sao? đối với một thiếu niên vị thành niên, đối với một thiếu niên dù hiện tại hay tương lai chân chính là nam nhân, đối với một thiếu niên sẽ là quân vương ma giới, nói một câu như là lời nói cầu hôn nữ nhân, không bị đối phương giết chết, đã xem như may mắn đi?
Thiên Chi nở nụ cười “Càn Khôn, ta chưa từng nghĩ đến, nguyên lai ngươi muốn kết hôn với ma quân Phong Ly, mà không phải lấy thân báo đáp, dụng cảm của ngươi khi đó, đến nay vẫn làm cho ta nhớ lại.”
Mặt Càn Khôn thoáng cái từ trắng chuyển hồng, tuy rằng bề ngoài xấu xí, nhưng màu hồng vì xấu hổ quẫn bách lại xinh đẹp đến nỗi có thể so sánh cùng hoa đào trong hoa viên.
“Càn Khôn, ngươi có trí nhớ, lại có cảm tình, đây là chuyện ngươi không thể nắm trong tay, cũng là chuyện ngươi không thể thoát khỏi. Tuy rằng vận mệnh đối với ngươi tàn nhẫn, nhưng Càn Khôn, ngươi hãy nghe ta nói, Phong Ly cho dù trở thành chúa tể thiên nhân ma tam giới, hắn cũng tuyệt đối không có kết cục tốt, hắn là loại người không ngừng chinh phục mới có thể đạt được thỏa mãn, thiên nhân hai giới đối với hắn dễ như trở bàn tay, sau này, thế gian này cũng không có gì chinh phục. Hắn lại tìm, tương lai hắn là một mảnh ảm đạm, so với không chiếm được càng thêm thống khổ, Càn Khôn, ngươi không muốn nhìn thấy hắn như vậy đi? Cho tới bây giờ, hắn là người duy nhất ngươi thích mà chưa chết đi, hắn sẽ không giống những quân vương trước kia đoản mệnh như vậy, hắn thân là quân vương ma giới kiêu ngạo cùng ma tính, có thể khiến cho hắn sa vào giữa hoa đào xinh đẹp, lại tuyệt không bị mất chính mình.”
Thiên Chi chăm chú nhìn chằm chằm ánh mắt Càn Khôn, mặc dù cái gì cũng không có nhìn đến, nhưng hắn vẫn đang khẩu khí ngưng trọng “Đó cũng là cơ hội duy nhất của ngươi.”
“Có ý tứ gì?” Càn Khôn nhìn lại Thiên Chi, thần sắc xám xịt hoảng sợ mà bất an
“Càn Khôn, tuy rằng Thiên Chi ta cũng rất đạm mạc, nhưng ta không phải vô tình, lực lượng của ta rất mỏng yếu, nhưng ta vẫn hy vọng có người cần ta trợ giúp.” Thiên Chi thần sắc trấn định đứng lên, giống như việc kế tiếp hắn sẽ dùng tất cả sức mạnh “Ta có thể cho thiên nhân ma tam giới đoán vận mệnh, đồng dạng cũng có thể cho ngươi một cơ hội thay đổi vận mệnh, chỉ có một lần cơ hội, Càn Khôn, ta cũng cho ngươi một cơ hội, tuy rằng cơ hội này tới quá muộn, nhưng cơ hội thủy chung vẫn là cơ hội, chỉ cần có cơ hội sẽ có thể có thành công”
Càn Khôn kinh ngạc nhìn Thiên Chi, một hồi lâu mới nói: “Chi thúc, ngươi kỳ thật là tới trợ giúp ta phải không? Ngươi là vì cơ cơ hội duy nhất của ta mà đến, ngươi muốn vì ta sửa mệnh.”
Trên mặt Thiên Chi nháy mặt hiện lên một tia bối rối, nhưng rất nhanh liền thản nhiên “Càn Khôn, đây là cơ hội duy nhất của ngươi, ngươi phải chặt chẽ bắt lấy. Cân bằng của thiên nhân ma tam giới đang ở trên người ngươi, tuy rằng là vì thiên giới, nhưng vì ngươi vì Phong Ly cùng ma giới, ngươi chỉ cần đạt được tình yêu của Phong Ly, làm cho hắn vĩnh viễn truy đuổi ngươi, mới có thể thoát khỏi thiên giới, thượng đế…” Thiên Chi dừng một chút “Hắn muốn ngăn cản Phong Ly, Phong Ly sẽ phát hiện được, đến khi chúng ta làm cho Thiên Hoa Đào so vơi việc làm chúa tể thiên nhân ma tam giới càng có tính khiêu chiến, Càn Khôn mới đích thực chính là niềm kiêu hãnh của thiên giới chúng ta.”
Càn Khôn hai tay nắm chặt, hiển nhiên tâm động, nhưng không có tự tin “Chi thúc, hiện ta đã không phải là Thiên Hoa Đào của trước kia, một khắc kia khi ta chuyển thế, ta vốn đã bỏ lại mỹ mạo của mình…”
“Ta vẫn tin tưởng, vẻ đẹp của Thiên Hoa Đào, mị hoặc của Thiên Hoa Đào, không đến từ bề ngoài, Thiên Hoa Đào làm hoặc thần của thiên giới, sở dĩ có thể điên đảo chúng sinh, tuyệt không chỉ là bởi vì mỹ mạo” Thiên Chi nhìn Càn Khôn cổ vũ, “Không thể lui về phía sau, cũng không thể thất bại, Càn Khôn, ngươi chẳng lẽ đã quên sao? Xuất sắc của Thiên Hoa Đào không phải bởi vì mỹ mạo, mà là vì trí tuệ vô song, mưu kế vô tận, can đảm kiên cố cùng ý chí độc nhất vô nhị. Thiên Hoa Đào như vậy, mới là người làm chiến tranh nhân giới phân khởi, nguyên nhân thực sự các triều đại thay đổi, sở dĩ ngươi bị người thóa mạ, bất quá chỉ là vì ngươi có được vẻ đẹp không tầm thường, thế nên bọn họ xem nhẹ trí tuệ của ngươi, gan dạ sáng suốt của ngươi, năng lực của ngươi, đem ngươi biến thành một nam sủng yêu mị hoặc nhân. Càn Khôn, đẹp không phải là ngươi sai, sai ở ngươi quá đa tình, sai ở đa tình ngươi có không thuộc về thế gian, ngươi chính là rất khát vọng người khác yêu ngươi, mới buông tha cho tôn nghiêm nam nhân của chính mình, mà nam nhân yêu ngươi chỉ là vì mỹ mạo của ngươi, bọn họ kỳ thật cũng không thương ngươi, cũng không đáng để ngươi yêu, chỉ như vậy mà thôi.”
Càn Khôn lắng lặng đứng đó, không nói một lời.
Sau một lúc lâu Càn Khôn che lấy mặt mình, gào khóc.
Thiên Chi thở dài, khẽ vuốt đầu hắn, ngẩn đầu nhìn khoảng không, hướng về phía thiên giới, đó mới chân chính là thế giới vô tình, nếu thật sự muốn không cần gì, đó mới là tàn phá vận mệnh của nhau đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...