Hắn nhanh chóng đẩy hết một ngụm thuốc sang miệng ta, một miệng thuốc bị ta nuốt xuống, đắng đến mức muốn chửi bậy, không biết hắn lấy đâu ra một viên đường, nhét vào trong miệng ta.
Ta ngồi ở trên giường, ngậm đường, con mắt mở thật to.
"Còn đắng không?" hắn nhẹ giọng hỏi.
Ta ngẩn ngơ, chậm chạp giống như một tượng gỗ, lắc đầu một cái.
"Vậy thì uống nốt chỗ thuốc này, ngoan."
Hắn cầm chén đặt lên tay ta, rồi đi ra ngoài.
Trên môi vẫn còn ẩm ướt, ta liếm liếm, có chút đắng, có chút ngọt, động tác này bị tiểu Hắc trước khi bước ra ngoài nhìn thấy, trên mặt hiện một mảng đỏ, ánh mắt liếc nhìn đôi môi hắn đang cong lên rất xinh đẹp, như có như không.
Sau khi hắn đi, căn phòng trở nên an tĩnh.
Ta vểnh môi, trong tay ôm chén thuốc, hốc mắt có chút cay cay.
"Nam nhân các ngươi...Đều không phải thứ gì tốt."
Chuyện như vậy, khi còn sống Thương Âm đã từng làm qua với ta, khi đó ta mang thai không chịu uống thuốc, sau khi hắn làm vậy cũng nhét cho ta một viên đường, đắng biến thành ngọt, ngày sau đó, bất luận hắn đối với ta như thế nào, ta cũng đều như ăn phải mật.
Nữ tử đều như vậy, nam nhân đối với nàng tốt một chút, dù chỉ một việc rất nhỏ, nàng cũng sẽ nhớ kỹ.
Thực tế đúng là không cách nào quên được.
Mấy ngày sau đó ta đều tránh gặp tiểu Hắc, cho đến hôm đó ta tới phòng bếp thì thấy tên đầu bếp mặt xanh đang làm việc ở trong đó, nhìn thấy ta hắn cười nói: "Hoa Nhi gia chào buổi sáng, bữa sáng chưa ăn no sao, muốn ăn thêm cái gì để ta làm cho ngài?"
Đầu bếp Bàn Đô Đô cười tươi như hoa, hắn khi còn sống làm việc trong ngự thiện phòng ở Lỗ Quốc giáp biên giới Lung Quốc, sau đó lỡ nếm thử đồ ăn bị hạ thuốc của vị phi tử kia, cứ như vậy bị độc chết, lúc chết mặt xanh như vậy.
"Không cần, có cái gì ta liền ăn cái đó là được," câu hồn trở lại ta đói bụng đến luống cuống, đẩy cái lồng màn ra liền thấy một cặp bánh bao không nhân nóng hổi, kẹp một ít thịt kho ăn cùng, mùi vị không tệ.
Nàng vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với tên đầu bếp.
"Hoa Nhi gia thật là có phúc."
"Cái gì?"
"Lần trước lúc Hoa Nhi gia từ dương thế trở lại, Cố đại nhân đã đến đây," hắn chà chà chân, mắt ti hí, ngón tay chỉ vào lò bếp này, "Nấu thuốc cho ngài phải đến bốn canh giờ, thuốc kia dùng dược liệu thượng hạng, chính là một trong mười ba vị thảo dược mà năm đó Cố đại nhân lập được công lớn có một không hai, Địa Tạng Vương Bồ Tát đã thưởng cho hắn, có thể chữa nội thương thân thể hư nhược."
Ta nghe vậy không lên tiếng, miếng thịt kho trong miệng càng trở nên không có mùi vị.
"Hoa Nhi gia dù sao cũng là một cô nương, Cố đại nhân, mặt có chút đen, nhưng đối với ngài thật tốt biết bao a, nói thật, Phong Đô cũng có không ít cô nương thích Cố đại nhân đến mức ngày nào cũng mong được nhìn thấy, Cố đại nhân không phải chỉ nhìn mỗi ngài hay sao, tiểu bạch kiểm da mặt trắng thì có thể làm gì, chết cũng chỉ là một cái xác hư thối."
Thịt kho trong miệng trở nên giống như sáp nến, ta liếc xéo tên đầu bếp một cái, hắn lập tức im miệng.
Tiểu Hắc họ Cố, tên Thương, Cố Thương, hắn có thích một nữ tử, một Đào Hoa yêu đã chết rất nhiều năm, gọi là Thanh Hoa.Năm ấy Thương Âm mười chín tuổi, cha hắn, một đời tướng quân Nam Tô Quốc qua đời ------bị khép tội danh, ở trong nhà lao bị Tể tướng hãm hại đầu độc mà chết.
Triều đình trên dưới hỗn loạn bất an, Ngọ môn Trảm Đầu Đài chưa từng ngưng nghỉ, máu người vẫn còn nóng hổi lưu lại dấu vết trên cọc gỗ đã có chút mục nát.
Không lâu sau, không biết từ đâu trong cung truyền ra, nguyên lai cái vị tướng quân đã chết kia lại là con riêng của Hoàng thái tổ, có tín vật cùng cẩm thư của Thái tổ làm chứng, hắn từng bước leo lên vị trí tướng quân, tham dự vào triều đình cướp lấy ngôi vị Hoàng đế.
Theo lẽ tự nhiên, con trai tướng quân Thương Âm cũng là huyết thống hoàng thất tổ tiên truyền xuống, trong lúc nhất thời trăm quan đại thần thổn thức, tin tức chẳng biết tại sao lại lan rộng ra, trong cung ngoài cung thành thị nông thôn đều bàn tán sôi nổi.
Trừ cái này ra, tin đồn ngày càng nhiều hơn, đó là đương kim hoàng đế ngu ngốc hung bạo, oán thán khắp nơi chưa từng nhiều như vậy.
Ta nghĩ, lúc này Thương Âm mới bắt đầu chân chính hành động.
Sinh thần hôm đó ta đi gặp hắn, hắn lại ở trong một tòa thành lớn ở Giang Nam Thủy Thành, thủy triều mùa xuân kéo tới trong một đêm mang theo chút lạnh của mùa đông, ban đêm hơi nước ẩm ướt lành lạnh, đang lúc diễn ra lễ hội đèn lồng hoa mẫu đơn.
Đường phố trong tiểu thành một mảnh huyên náo, đình đài thủy tạ, dòng nước quanh co uốn lượn chậm rãi chảy một cách bình yên xung quanh tiểu thành, những đốm lửa phản chiếu xuống mặt sông tựa như những ánh sao tỏa sáng.
Thiếu nữ mặc trang phục mùa xuân túm năm tụm ba cười vui vẻ, trong tay cầm đèn hoa mẫu đơn đi tới bờ sông thả xuống mặt nước, nhìn ngọn lửa nhỏ trong đèn hoa, mang theo tâm tư thiếu nữ chảy qua cây cầu cong cong hướng về nơi xa ánh trăng chiếu xuống lúc ẩn lúc hiện.
Chỗ ở của Thương Âm phong thủy rất tốt, phía trên nóc nhà là bầu trời đầy sao, ngồi ở đó có thể thu hết vào mắt cảnh tượng náo nhiệt trên phố, khiến phủ đệ càng toát ra vẻ tĩnh mịch.
Ta ngồi trên nóc nhà, chân đạp mảnh ngói, thở ra một hơi, không khí quả nhiên tốt, cảnh trí như vậy, đúng là thời cơ tốt để nam thanh nữ tú tâm sự, hôm nay không biết đã tác thành cho bao nhiêu cặp đôi.
"Mẫu Đơn."
Không đốt đèn, mấy cây đào trong tiểu viện, đóa hoa màu hồng ban đêm nở rộ, hôm nay ta tới muộn, nếu không thì đã có thể nhìn thấy rừng hoa đào giữa ban ngày, những đóa hoa tươi tắn rực rỡ chắc hẳn rất đẹp mắt, mùi thơm lan tỏa khắp nơi, thanh thoát như vậy, chính là trầm hương thượng đẳng không gì sánh được.
Ta cúi đầu, nam tử áo choàng trắng đứng dưới một gốc đào, tay cầm một quyển cổ thư.
Gương mặt như ngọc của hắn ngửa lên, lông mày cong vút ấn vào trong tóc mai, con ngươi đen nháy, mái tóc đen nháy, nếu không phải ngũ quan thâm trầm, ngược lại thật giống như từ trong tranh bước ra.
Cả người đã mang dáng dấp một nam tử anh tuấn nhẹ nhàng, nhìn thế nào cũng không giống một tướng quân.
Cách xa một năm, ta cúi đầu nhìn hắn cười, chỉnh lại y phục đỏ thẫm, hôm nay ta không búi tóc lên, một mái tóc đen dài rủ xuống.
"Hừm, Tham kiếm Hoàng tử điện hạ." Ta nhướng mày cười một tiếng.
Gương mặt như thơ như họa của hắn lập tức vì lời chào hỏi mang đầy khí khái nam tử của ta mà phá hư mỹ cảm, U ám a.
"Vết thương khỏi chưa?"
"Không sao."
"Phải chữa tận gốc."
Ta đùa nghịch đuôi tóc, hướng hắn ngoắc ngoắc tay, "Ai, ngươi đi lên..."
Ta còn chưa nói hết, bên tai có gió lướt qua, hắn yên ổn ngồi bên người ta, nhiệt độ trên bả vai rộng lớn mơ hồ truyền tới.
Ta ngẩn người, khóe miệng cong lên, "Đúng là hảo khinh công."
Cuối cùng hắn đã trưởng thành rồi.
Bóng đêm trong trẻo, ta nhìn cảnh sắc bên ngoài phủ đệ.
"Sao không đi thả đèn hoa, ta thấy bộ hạ cùng tỳ nữ ngươi cũng xuất môn rồi."
"Chờ ngươi." Âm thanh hắn có chút trầm thấp, lại có chút mềm mại.
"Lễ hội hoa mẫu đơn a..." Ta vươn người một cái, cố ý không nhìn hắn, "Nghe nói ở nơi này của ngươi có một vườn mẫu đơn, còn có hắc mẫu đơn vô cùng trân quý nữa, mỗi gốc hoa nở dâng lên triều đình đều có giá một trăm ngàn lượng bạc trắng."
"Muốn xem?"
"Trời tối nhìn không có ý nghĩa."
"Ngược lại có một gốc đã nở."
"Nga nga, thật không?" Ta nhịn không được quay lại nhìn hắn, lại trông thấy con ngươi hắn toát lên ý cười, bộ dáng ôn nhu và anh khí, gần như vậy, hàng lông mi dầy của hắn ta cũng thấy rõ.
Ta nhất thời thất thần, vội vã chuyển đề tài, "Nghe nói tiểu thư Thương Quân phủ vừa ý ngươi, nếu ngươi cùng nàng thành hôn, đúng là có nhiều chỗ tốt, cô nương kia cực kỳ xinh đẹp, Thượng Quan vương gia tiền tài quyền thế đều có, nếu có thể nâng đỡ ngươi...
"Ta biết."
"Vậy ngươi..."
"Ta không cần," hắn nhàn nhạt nói, cùng ta nhìn dòng sông uốn lượn chứa vô số đèn hoa trôi nổi ánh sáng lấp lánh, chợt lóe một cái, "Không cần hắn, ta cũng có thể làm được."
"Ngươi đúng là ngạo mạn, một điểm này cho thấy ngươi vẫn là hài tử a."
Ta đập hắn một cái, "Ngươi nghĩ đây là trò đùa sao?"
"Tất nhiên không phải trò đùa."
Hắn cầm lấy bàn tay đang đánh của ta, ngón tay nam tử thon dài trắng nõn, dụng vào cổ tay ta.
Trong lòng giật mình một cái, nhẫn nhịn không rút tay về, có một thời gian ta đối với việc này rất nhạy cảm, bởi vì không có mạch đập, bất quá bây giờ cũng kệ, Thương Âm tập qua võ học qua y, hắn nghĩ thế nào ta cũng không muốn đoán.
Hắn không có phản ứng, chỉ là vẫn cầm lấy tay ta, lòng bàn tay có vết chai mỏng bao bọc lấy bàn tay ta đặt lên đùi hắn. Rất nhẹ, rất nóng thuộc về ấm áp của phàm nhân còn sống.
"Mẫu Đơn, ta chỉ cưới một người, ta đã nói, đều không phải nói đùa."
Trong lòng ta nóng lên, mỗi chữ hắn nói, thình thịch thình thịch gõ vào lòng ta, ta mím môi cười, cuối cùng trong thời gian ước định ta đã hoàn thành nhiệm vụ, hắn đối với ta đã động lòng rồi.
"Nói vậy ngươi thật sự là tôn tử Hoàng thái tử?"
Hắn nhìn ta một cái, "Ngươi quan tâm cái này?"
"Ách, không." Thật ra thì cái này không phải trọng yếu, hắn muốn chỉ là cái vị trí kia thôi.
Ngồi trên nóc nhà một hồi lâu, đoàn người đi trên đường dần dần thưa thớt, cuối cùng chỉ còn lại ánh lửa phát ra từ đèn lồng treo trên hiên nhà hiên lầu, ngọn đèn trên mặt sông đã lảo đảo trôi về phương xa, nhìn lại chỉ là như những đốm sáng nhỏ trong đêm tối.
Bóng đêm có chút lạnh, ta đẩy hắn, "Đi xuống đi, lần trước ngươi bị nhiễm lạnh, thân thể không tốt."
Hắn nhìn ta, buông lỏng tay, nhẹ nhàng nhảy xuống trước, sau đó xoay người lại, gió nhẹ thổi qua, hai ba cánh hoa đào nhẹ bay, màu hồng mềm mại trong bóng đêm, lướt qua mái tóc hắn.
"Mẫu Đơn."
Hắn giơ tay ra cho ta.
"Mau nhảy xuống."
Hắn đã trưởng thành, nam nhân cao lớn, chính là bộ dáng lúc còn sống ta đã gặp hắn.
Lúc rơi vào trong ngực hắn, hơi thở nóng rực của hắn quét qua môi ta, cánh tay vững vàng mà có lực, hắn cứ như vậy ôm lấy ta, hai tay ta đỡ bờ vai hắn, tầm mắt so với hắn cao hơn một chút, tóc cả hai dây dưa một chỗ, hình bóng mờ mờ rơi vào trong mắt hắn.
Hắn ghé sát vào ta mỉm cười, tháng tư một trời hoa đào.
"Mẫu đơn, ngươi thật nhẹ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...