Tôi ngắm nhìn cái mặt cáo trắng muốt phản chiếu trong chén chè đậu đỏ, không khỏi chặc lưỡi mấy cái, đuôi cũng theo thói quen đung đưa qua lại.
Như vậy mới ra dáng Thần Hồ nha!
Từ sau buổi tối hôm kia bị kẹt cả đêm trong chum rỗng đến sáng thì các vết đen cũng tự động bay biến sạch sẽ. Ngay cả cái khoang mắt chó cũng không còn khiến tôi thật vui vẻ~
Nhan sắc lên level cũng đồng nghĩa với đãi ngộ cũng được tăng cấp theo~~
Hồi trước khi tôi vẫn còn là con cáo đen đúa xấu xí cũng đã chiếm được không ít tiện nghi của các tỷ tỷ trong lâu rồi, bây giờ trở nên xinh xắn cực phẩm lại càng được nhiều ưu ái hơn!
Không nói tới thi thoảng lại được cho đồ ăn vặt, massage miễn phí , ngay cả lúc các tỷ tỷ tắm cũng muốn ôm tôi theo~~~~~
Ợ…
Tất nhiên là tôi chưa tới mức biến thái ăn đậu hũ của các tỷ tỷ như vậy… mà cái cảm giác lông dính vào người cũng không dễ chịu chút nào, cho nên vẫn là nhanh chân chuồn đi trước khi bị lôi vào bồn! Khỏi mắc công nhóc con Vân Nhi nhìn tôi xong khinh bỉ ném cho bốn chữ “Háo sắc bỉ ổi!”
Ta nói ngươi mới có ba tuổi sao lại biết nhiều từ ngữ không dành cho trẻ con như vậy hả? Đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh mà, qua vài năm nữa có lẽ nhóc con này còn cực phẩm hơn Vương Nhi tỷ tỷ không chừng.
Còn tỷ tỷ từ sau đêm hôm kia thì đối xử với tôi tốt hơn hẳn…
Trước đây đã cực tốt rồi. Bây giờ thì phải gọi là… ờ… “hận không thể mang hết cả thế gian dâng cho nàng”. Đại loại vậy.
Sau một đêm tôi “mất tích” thì lại càng cẩn thận chăm sóc trông chừng, không phút nào để tôi rời tầm mắt của tỷ. Nếu là trước đây chắc chắn tôi chắc là đã sướng rơn lên rồi, cảm giác giống như ngày xưa chị vẫn thường chăm sóc cho tôi. Nhưng mà ánh mắt tỷ tỷ kìm nén mỗi lần nhìn tôi luôn khiến tôi khó thở.
Tôi biết đãi ngộ của tỷ tỷ vốn cũng không dành cho tôi, mà là cho “thân thể Tiếu”, tôi cũng biết mỗi lần tỷ tỷ nhìn tôi cũng không phải đang nhìn tôi, mà là đang nhìn “Tiếu”.
Giống như tôi nhìn thấy chị trong tỷ tỷ. Mỗi người đều tìm kiếm hình bóng người mình yêu thương từ đối phương. Cho nên tôi mới không có gì bất mãn khi tỷ tỷ coi tôi là “Tiếu”.
Nhưng cũng làm ơn đừng tra tấn trái tim bé nhỏ của tôi bằng hình ảnh đau lòng của tỷ tỷ chứ!!!
Aiz…
Tôi thổi thổi chén chè cho bớt nguội, nhưng mà sức nhỏ quá thổi mãi chè vẫn còn bốc hơi nghi ngút, chẹp, đến chén chè nho nhỏ cũng làm khó được mình!
Đang lúc tôi bực bội khều khều cái chén vẫn còn nóng hôi hổi, đuôi bỗng nhiên bị giật mạnh một cái khiến bàn chân bé nhỏ xinh xắn nhúng luôn vào trong chè!!
Mẹ ơi !!!!
Tôi ôm cái chân phủ đầy nước chè vừa nóng vừa dính khóc lăn lộn, lăn luôn khỏi bàn, cũng may tỷ tỷ nhanh tay tóm lại cái đuôi nên tôi không có bị hôn đất! Nhưng mà chè vẫn còn nóng lắm a~ QAQ
“Tiểu quỷ, lại bày trò gì đó?”
Tỷ tỷ khẩn trương vừa nhúng chân tôi vào trong chậu nước rửa mặt vừa tức giận quay về phía nhóc con Vân Nhi, trong giọng nói mang một chút rét lạnh khiến cho nhóc con cũng hoảng hốt không dám ho he.
Cũng may là hồi sáng rửa mặt xong chưa có dọn chậu nước đi a~ Nếu không thì cái chân của tôi thảm rồi.
Tôi liếc xéo nhóc con, chun chun cái mõm cáo lên hậm hực với nó! Mới sáng sớm ra đã tìm cách ám hại ta! Thật là một đứa nhóc không dễ thương chút nào! Hừ!
Đáp lại tôi đương nhiên cũng là hai con mắt trợn trừng của nhóc con, đuôi mắt cong cong hơi xếch lên tạo thành hình bán nguyệt câu hồn. Đúng là đồ yêu nghiệt! Nhưng mà ánh mắt hăm dọa nhỏ xíu đó khi gặp núi băng tỷ tỷ lập tức xì hơi không còn một chút, nhóc con lại quy củ cúi đầu đáng thương hề hề nhận sai.
“Vân Nhi sai rồi, Vân Nhi không nên kéo đuôi Tiểu Diệp, là Tiểu Diệp tự mình cho chân vào trong chén. Vân Nhi chỉ muốn rủ Tiểu Diệp đi chơi đố đèn thôi... mà.”
Hừ! Rõ ràng là nhận lỗi nhưng lại quy hết lỗi lên tôi còn gì! Nhóc con giảo hoạt! A...
Nhưng mà đi đố đèn?
Tôi ngước lên nhìn tỷ tỷ dò hỏi, đố đèn đó là gì vậy nha? Lại bắt gặp ánh mắt lóe lên trong thoáng chốc của tỷ tỷ…. Ể?
“Là đố đèn ở Thính Phong Cư đó! Hàng năm vào mỗi dịp Trung thu họ đều tổ chức đố đèn mà! Mẹ ở Yên Hoa thành hơn ba năm sao lại không biết chứ!?”
“Không quan tâm.”
Ặc.
... ...... ...
... ...... ...... ...... ...
... ...... ...... ...... ...... .....
“Ngô ~~~”
Tôi cũng muốn đi nha!
“Vậy sao? Vậy thì cùng đi.”
….
Hể?
….
……
Tôi chớp chớp hai con mắt long lanh như hai hòn thủy tinh ( là tự tôi thấy thế) nhìn nụ cười như có như không của tỷ tỷ… Tỷ tỷ cũng đáp lại tôi bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Tôi hoài nghi có lẽ tỷ tỷ nghe hiểu tiếng cáo…
“Tối nay chúng ta cùng đi giải đố đèn.”
“Mẹ… Người thật là thiên vị mà! Tiểu Diệp muốn người liền đáp ứng còn con muốn người lại không quan tâm!”
“Điều con muốn còn chưa đủ nhiều sao?”
Nhóc con vừa dày vò góc áo vừa phồng hai cái má bánh bao phấn nộn lên ra điều giận dỗi không nhỏ, nhưng mà hai cái đèn pha long lanh kia thì rõ ràng là đang hưng phấn cực kì rồi.
***
Đêm trung thu là đêm thứ hai trong năm, sau đêm Giao thừa, là đêm Thúy Hương Lâu không có khách.
Tại sao à?
Bởi vì ngay cả các cô nương Thúy Hương Lâu cũng chạy tới Thính Phong Cư chơi đố đèn rồi, lấy ai tiếp khách!? Đừng nói các cô nương, ma ma Thúy Liễu là người đầu tiên chạy tới Thính Phong cư chiếm chỗ tốt, ai mà không tranh thủ đi góp vui chứ? Còn khách tới sao? Tự phục vụ đi!
Nghe các tỷ tỷ ở trong lâu kể, đố đèn ở Thính Phong Cư không phải là trò chơi bình thường đâu~
Không chỉ phần thưởng là những chiếc đèn tuyệt tác cực kì tinh xảo, câu đố cũng rất thú vị, ngoài ra, còn có một chiếc đèn đặc biệt gọi là Đèn Lương Duyên. Khi một người giải đúng câu đố trong chiếc đèn này, sau đó đem nó tặng cho ý trung nhân của mình, nếu người kia nhận đèn thì sẽ được tất cả người dân trong thành trấn chúc phúc, ngay cả tri huyện lão gia cũng sẽ làm chủ cho bọn họ. Cho nên các cặp tình nhân bị cha mẹ ngăn cấm thường hừng hực khí thế đi giải đố đèn nhất!
Cũng có thể coi là hình thức bức hôn trá hình nhỉ?
Tôi nằm gọn trên tay tỷ tỷ, hưởng thụ tỷ tỷ vuốt ve suốt đoạn đường tới Thính Phong cư, nhóc con ở bên không ngừng thò đầu ra khỏi xe ngựa ngó nghiêng xung quanh, thi thoảng còn cười khúc khích. Xe ngựa dừng ở một khúc đường, bởi vì quá nhiều người đi lại cho nên xe ngựa không thể đi tiếp, ba người chúng tôi, ờ, hai người một cáo đành xuống đường đi bộ.
Ờm…
Cảnh tượng trước mắt… Phải nói là đầu người trùng điệp! Thứ cho cái đầu bã đậu của tôi bây giờ chỉ có kích thước não của một con cáo, đành dùng từ lung tung một chút vậy. Nhưng mà dù tôi có căng mắt cáo ra mà nhìn thì cũng không có tìm ra được một khe hở nào hết để tiến lên phía trước. Ở xa xa còn thấp thoáng biển treo “Thính Phong Cư” cùng một cái đèn lồng to tướng, nhưng mà để chen vào đám đông này mà tới nơi chính là impossible!!!
Không rõ ở đâu có tiếng hô nho nhỏ “Là Vương cô nương!”, lập tức tôi được chứng kiến sự kiện Moses rẽ biển!
Không tới mức biển người rẽ làm đôi, nhưng mỗi bước tỷ tỷ đi tới biển người sẽ tự động nhường đường qua hai bên cho tỷ tỷ, như thể xung quanh tỷ tỷ có một kết giới hình tròn bảo hộ… Phần lớn đều là nam nhân tự giác lui về trước, sau đó lôi kéo nữ nhân bên cạnh theo mình, mặc cho các chị liếc trắng mắt… Có trách thì trách bản thân không đẹp bẳng tỷ tỷ đi! Hắc hắc...
Hèn gì hôm nay tỷ tỷ trang điểm còn rực rỡ hơn thường ngày, ra là đã đoán trước được tình huống này!
Ngày thường tỷ tỷ không mấy khi chú trọng trang điểm, nếu không có người giúp tỷ tỷ chải đầu hay trang điểm, tỷ tỷ sẽ chỉ đơn giản túm mái tóc dài tựa tơ lụa ra đằng sau rồi buộc bằng một dải lụa, cũng để luôn mặt mộc ra ngoài. Tỷ tỷ ngày thường chính là tùy ý lạnh nhạt, không quan tâm tới con mắt người ngoài. Nhưng mà tỷ tỷ cho dù không trang điểm hay phục sức đơn giản cũng vẫn có thể hút hồn người ta, giống như chị trong bộ đồ Kitty cũng có thể làm tôi chảy nước miếng…
Còn hôm nay, chẹp, không nói tới hai má hây hây hồng hồng, đôi môi mọng nước dụ dỗ người ta phạm tội kia, khóe mắt được kẻ hơi xếch lên lại tạo cảm giác thoát tục, khiến kẻ khác phải chùn bước không dám tiếp cận. Còn có xiêm áo vàng nhạt màu ánh trăng khiến tỷ tỷ như một vị tiên nữ hạ phàm, cổ áo rộng bao quanh cần cổ trắng ngần, khoét sâu một đường phô trương ra hai gò bồng đào B-cup, tôi nhìn tới chảy cả máu mũi, lại còn chất vải thượng hạng ôm sát lấy cơ thể, bờ vai thon thon nho nhỏ khơi gợi bản năng muốn bảo vệ của người đối diện, nhưng dáng đi cao ngạo thẳng lưng lại khiến cho người khác không thể xem thường. Trên tay tùy ý ôm một con cực phẩm sủng vật là tôi (tự sướng).
Đi bên cạnh tỷ tỷ là tiểu ngọc nữ Vân Nhi đang “e sợ” nép mình bên váy tỷ tỷ, hừ, bên ngoài ngọc nữ bên trong chính là yêu tinh! Không nói đến nhóc con ngày thường tính xấu “một chút”, nhưng quả thật nhóc cũng là cực phẩm vưu vật khó cầu trong thiên hạ, phiên bản thu nhỏ của Tiếu - đại - thần!!!
Tôi dám chắc bây giờ Tiếu mà xuất hiện tại đây đảm bảo sẽ không còn cảnh Moses rẽ biển nữa mà sẽ là máu chảy thành sông… Ai chứ vị đó thì dám thịt hết những kẻ dám vô lễ với mình lắm à….
Một đường dài không có trở ngại thẳng tới Thính Phong cư, các tỷ tỷ trong lâu đã tới từ sớm đang trò chuyện xôn xao,thấy Vương Nhi tỷ tỷ tới, mọi người vẫn gọi tỷ tỷ là Mặc Trúc tỷ, lập tức lôi kéo tỷ tỷ ngồi vào bàn.
Nhóc con đã sớm chạy biến đi đâu rồi, Thạch Tử có nhiệm vụ trông chừng nhóc con cũng thật vất vả chen lấn trong đám đông ồn ảo để tìm nhóc. Tỷ tỷ chỉ lạnh nhạt ngồi ở chỗ của mình, thi thoảng nhấp một ngụm trà, các tỷ tỷ khác vốn biết tính của tỷ tỷ nên cũng không ai làm phiền, vẫn thỏa mái tán truyện, chủ đề chính là liệu có công tử nào sẽ tặng đèn cho mình hay không.
Các nàng thật vui vẻ vẽ nên những câu truyện trong mơ rồi cười với nhau, che dấu sau những nụ cười đó là những ánh mắt chua xót. Họ căn bản hiểu rõ hơn ai hết những phép màu đó sẽ không thể xuất hiện với mình, nhưng họ vẫn luôn hi vọng một ngày nào đó sẽ tìm được chốn nương thân.
“Ai cũng có số phận của mình, sống như thế nào là do bản thân lựa chọn, ta biết em là bị Tiếu ép đến thế giới này… dù vậy cũng đừng để tâm tới những lời A Bạch nói hôm đó, Tiếu có thể đưa em tới đây, vậy ắt có thể đưa em trở về.”
A !?
Tôi ngẩng lên từ đĩa bánh trung thu trân trân nhìn tỷ tỷ, rõ ràng giọng nói rất nhỏ, tưởng như tỷ tỷ chỉ đang nói một mình, nhưng những lời đó… chẳng lẽ tối hôm đó tỷ tỷ đã biết rằng tôi ở trong chum…
“Khi đó ta không chỉ nói cho một mình A Bạch nhé.”
Tỷ tỷ dịu dàng xoa đầu tôi, ánh mắt trìu mến, ngón tay còn nhè nhẹ gõ lên trán tôi mấy cái. Tôi cứ ngây ngốc để mặc cho tỷ tỷ gõ trán mà không phản ứng được chút nào.
Lựa chọn… Lúc đó, là tôi tự mình chọn chết, cũng không phải Tiếu từ đầu đã có ý giết tôi. Đáng lẽ Lưu Diệp đã không còn tồn tại nữa, nhưng Tiếu lại đưa tôi tới đây để tiếp tục “sống”, vậy tôi lấy gì để trách cứ Tiếu đây?
Một người một cáo im lặng nhìn nhau, tiếng pháo nổ đình đoàng đột nhiên phá hỏng không khí hết cả! Vừa nãy tôi còn nhìn thấy bóng cáo in ngược trong đôi con ngươi đen nhánh của tỷ tỷ…
Hóa ra là trò chơi đố đèn đã bắt đầu, chưởng quỹ của Thính Phong cư đứng trên lầu cao giới thiệu cho mọi người về luật chơi, tôi biết người này, là lão xa phu nướng gà cực ngon!
Luật chơi cũng không có gì phức tạp, năm mươi chiếc đèn sẽ được lần lượt treo lên, trên đèn sẽ treo một câu đố, ai giả được câu đố nhanh nhất sẽ được thưởng đèn, mà đặc biệt là trong năm mươi chiếc đèn sẽ có mười chiếc giấu hồng bao bên trong, bên trong hồng bao có thể là ngân lượng hoặc một món quà hấp dẫn nào đó, chỉ có duy nhất một hồng bao chứa cuộn chỉ hồng,tức là dây tơ hồng lương duyên, chiếc đèn đó cũng chính là đèn lương duyên trong truyền thuyết!
Thật là hấp dẫn nha~ Tôi hoa mắt nhìn đại sảnh bên dưới đông nghịt người, ngay cả bên ngoài Thính Phong cư cũng chật kín người tham gia giải đố, thật không biết làm sao để xác định người thắng cuộc trong cả biển người như vậy…
Trưởng quỹ lui xuống, sau đó có một người bước lên, là Dương Phong. Ô… tôi cũng suýt chút nữa quên mất hắn! Hôm mừng thọ cha hắn nghe nói bị hỗn loạn không ít, bởi vì vị cô nương mà hắn dẫn về… ách… là tôi, đột nhiên biến mất cùng Vương vũ cơ, còn hủy đi cả tiền sảnh cùng đại sảnh nhà người ta, tôi vẫn luôn tự hỏi trong lúc mình say rượu thế qué nào lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Đáp ăn chỉ có một: Tiếu Đại Thần nổi điên!
Sau vụ đó ma ma cũng ăn thiệt thòi không ít, phải dăm lần bảy lượt tới Dương gia tạ tội, cuối cùng Dương lão gia mới không truy cứu nữa, nhưng lại đặc biệt dò hỏi xem Vương vũ cơ có biết vị biểu muội Lưu Diệp ở đâu hay không… Khiến cho ma ma khóc ở cửa phòng tỷ tỷ ba ngày ba đêm cũng không moi được một chút tin tức gì mới chịu thôi.
Dương Phong kia vẫn cứ là Dương Phong ra vẻ đạo mạo quân tử rởm, sau một tràng dài phát biểu liền bước xuống. Chỉ là lúc ánh mắt hắn lướt qua chỗ tỷ tỷ bỗng dừng lại nhìn tôi… ặc, chính là nhìn tôi chằm chằm, lại còn lóe lên cái gì đó, sau đó lại bình thản thu hồi tầm mắt quay đi như không có chuyện gì.
Các tỷ tỷ xung quanh tôi xôn xao một hồi, ai cũng e thẹn giấu mặt sau phiến quạt, như thể người mà Dương Phong kia nhìn chính là các nàng, lại nói cho dù Dương công tử đã có mười sáu phòng, kể cả là sáu mươi phòng, thì được gả vào Dương gia cũng xem như bến đỗ tuyệt vời rồi!
Bây giờ thì đố đèn mới chính thức bắt đầu!
Từng chiếc đèn tinh xảo được treo lên. Những câu đố trong đèn khá đơn giản nhưng lại
nhiều nghĩa, để trả lời được cũng không dễ dàng.
Ví dụ như “Cầu vồng sánh đôi”, tôi nghĩ nó là hai cái cầu vồng, đáp án lại là “Nghê Hồng”… Tôi còn chả biết Nghê Hồng là cái gì…
Hay là “Sống mà đã chết, chết nhưng lại sống”, tôi nghĩ có thể là người thực vật, đáp án lại là “Hoa sen”.
“Hạt gieo xuống đất nhưng không nảy mầm.” thế thì chắc là hạt lép, đáp án lại là “Hạt mưa”, ặc...
Tôi cũng chỉ nhàm chán xem người ta tranh nhau đưa ra đáp án chứ cũng không có ý định tham gia, dù sao thì một con cáo cũng không thể nói chuyện, nếu tôi mà nói được chắc chắn sẽ bị người ta bắt đi làm khung đèn!
Thực ra là không thể trả lời đúng câu nào….
Từng chiếc đèn được treo lên, lúc trước tôi còn hoài nghi làm sao để xác định người trả lời nhanh nhất, xem ra mình đã quá thiển cận! Mỗi khi trong đám đông có người lên tiếng trả lời chính xác thì ngay lập tức sẽ có một giọng hô lên xác nhận đáp án, sau đó những tiểu nhị lẫn trong đám đông sẽ tập hợp lại mở đường cho người đó đi tới nhận giải thưởng, phải nói là hiệu suất cực cao, tác phong làm việc cực kì chuyên nghiệp!
Nhóc con Vân Nhi trở lại với hai chiếc đèn lớn trên tay, theo sau còn có Thạch tử xách thêm ba bốn chiếc đèn khác, tất cả đều là hàng cực phẩm, các góc đèn được chạm khắc hoa văn tinh tế, mặt gỗ mài bóng loáng, gỗ làm khung đèn còn tỏa ra mùi hương, trên mỗi mặt đèn là các bức họa sống động như thật, dây tua đèn là các sợi tơ đỏ mềm mại. Tôi chặc lưỡi, người ta chỉ có năm mươi chiếc đèn thôi đó! Không hiểu nhóc con dùng thủ đoạn gì để đoạt được nhiều đèn như vậy, rõ ràng là từ nãy đến giờ tôi cũng chưa có thấy nhóc lên nhận đèn lần nào…
Còn nhóc con thì khỏi nói rồi, cực kì thỏa mãn sung sướng với chiến lợi phẩm, cũng rất hưởng thụ những lời tán dương của các tỷ tỷ. Vương Nhi tỷ tỷ từ đầu tới cuối cũng không nhấc mắt lên lần nào, làm như không khí xung quanh không kiên quan tới mình.
Đã có ba mươi tám chiếc đèn được treo lên, cũng đã tìm được sáu bao lì xì, nhưng cũng chưa có ai may mắn bắt được “đèn lương duyên” cả, số đèn càng ít, cơ hội càng cao, người bên dưới lại càng hưng phấn, thật chỉ hận không đoạt được tất cả số đèn còn lại.
Chiếc đèn thứ ba mươi chín được treo lên, là một chiếc đèn bát giác, khung gỗ được đẽo gọt hình vân mây, tám mặt đèn là giấy dán màu vàng nổi bật tám bức tranh mỹ nhân áo tím, mỗi một bức là một tư thế khác nhau đều tỏ rõ phong thái rung động lòng người, câu đố bên trên được ghi khá ngắn gọn “Loài chim thăng hoa trong lửa”
Ờ…
“Thăng hoa trong lửa”… Trong đầu lại thoáng hiện hình ảnh một ngày nào đó bên bìa rừng, Dương Phong đưa tới miệng tôi một cái đùi gà…
Gà quay?
Hơ… Đố đèn sao lại dung tục như vật được… Chắc không phải rồi!
“Là Phượng Hoàng.”
“Là chim Phượng Hoàng.”
Oa… tôi chuyển tầm mắt nhìn gương mặt vẫn không hề thay đổi của tỷ tỷ, người từ nãy đến giờ vẫn im lặng thưởng trà vừa mới nhàn nhạt đưa ra đáp án, mặc dù tiếng nói không lớn nhưng lại vang vọng khắp đại sảnh khiến ai cũng nghe rõ mồn một.
Cùng lên tiếng trả lời với tỷ tỷ là một giọng nam trầm thấp khác, cũng đưa ra đáp án y hệt, chỉ là không hiểu sao lông toàn thân tôi tự dưng dựng đứng cả lên khi nghe thấy cái giọng này…
“Chúc mừng Trịnh công tử đã đưa ra đáp án đúng nhanh nhất!”
Ách! Trưởng quỹ Thính Phong cư tươi cười niềm nở sải bước tới một vị trí bàn cách không xa bàn của tỷ tỷ ngồi, trên tay lão là chiếc đèn bát giác màu vàng hướng tới chỗ người kia.
Hừ !!! Rõ ràng là tỷ tỷ trả lời đúng trước cơ mà!? Tại sao lại công nhận tên kia trước!?
Tôi dựng lông muốn nhảy ra nhìn cho rõ tên khốn kiếp nào dám tranh đèn lồng với tỷ tỷ! Lại chết sững người ngay tại chỗ…
Hắn mặc một thân áo đen cao ngạo đứng giữa đám đông, vẻ mặt vẫn luôn vênh váo tự cho mình thanh cao… Mặc dù thời thế không giống, thứ hắn đang mặc cũng là trang phục cổ đại dành cho con nhà danh giá, ngay cả cách cư xử cũng có chút khoa trương hơn… Nhưng tôi vẫn nhận ra cái bản mặt chết tiệt của hắn!!!
Trịnh – Nhã !!!
Con mẹ nó sao lại gặp hắn ở đây!?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...