Sau khi Icy trở lại, cuộc sống hàng ngày của Ninh Thập Tam liền quay về nếp cũ. Vốn vì bị phụ tình mà nhận thêm việc, phải đi ra ngoài nhiều hơn, lại còn đang ôm đống bảo hiểm công trình, tuy chỉ là bảo hiểm tái tục nhưng Ninh Thập Tam vẫn rất bận rộn. Cũng may lần này Icy không có ý kiến, hắn nói chỉ cần dùng linh thuật ẩn thân, muốn thấy Ninh Thập Tam lúc nào cũng được.
Có mấy lần đang tiếp chuyện khách hàng, Ninh Thập Tam vô thức đảo mắt qua thì thấy trong phòng có thêm một người, lúc nhìn lại lần nữa thì người kia đã biến mất, không biết Icy tới là vì công việc, hay vì nhớ hắn. Nhưng Icy cũng chưa từng làm ảnh hưởng đến công việc của Ninh Thập Tam, vì thế sau vài lần Ninh Thập Tam cũng quen, dù sao hắn cũng rõ cái tính thích gì làm nấy của Icy. Biết có người quan tâm đến mình là hắn vui rồi, tuy cách biểu đạt của người này có hơi khác lạ so với người bình thường.
Vì Icy dám bỏ rơi Ninh Thập Tam nên ấn tượng của Ninh Hi đối với Icy vô cùng xấu. Khi Icy đưa Ninh Thập Tam đến viện an dưỡng đều bị Ninh Hi coi như người vô hình. Có điều Ninh Hi cũng nhận ra Ninh Thập Tam rất yêu Icy, đành không mở miệng trách cứ Icy, im lặng vài lần rồi cũng cho qua.
Vài hôm sau, Icy mang bộ tây trang Ninh Thập Tam nhờ thiết kế đến. Theo ý muốn của Ninh Thập Tam, bộ tây trang được may vải xám, trước ngực cài cài áo hình hoa đồng màu. Ninh Thập Tam cũng được nhận một bộ, nhưng bộ này màu tối hơn một chút, có thể nhận thấy Icy đã cân nhắc độ phù hợp với chiếc cài áo tulip, nếu như tây trang màu sáng quá sẽ thành thảm họa.
Xem ra Ninh Thập Tam phải tham dự tiệc với Ninh Hi rồi, nếu không lại phụ công sức của Icy, vừa mặc thử tây trang Ninh Thập Tam vừa nghĩ.
“Icy, hôm đó anh sẽ đi cùng bọn em chứ?” Qua tấm gương lớn, Ninh Thập Tam nhìn Icy đang ngồi trên sô pha dùng laptop, lên tiếng hỏi.
“Dạo này anh hơi bận.”
Icy ngẩng đầu lên, laptop trong tay biến mất, đó là công cụ trợ giúp tử thần làm báo cáo. Ninh Thập Tam hiểu Icy bảo hơi bận là có ý gì, tuy cả hai đã tiến đến quan hệ thân thiết, nhưng hắn sẽ không tò mò dò hỏi việc riêng của Icy.
“Là vì em tranh mất mấy mối làm ăn của tử thần các anh hả?” Ninh Thập Tam bước tới chỗ sô pha, bắt chước Icy ngồi ngay ngắn.
“Một phần là như vậy,” Icy bình thản nói: “Cho nên có rất nhiều tử thần căm ghét sự tồn tại của em.”
“Icy,” Ninh Thập Tam do dự: “Có phải anh muốn sau này em đừng xen vào việc của người khác nữa không?”
Mày Icy khẽ nhíu, ánh mắt khó hiểu nhìn Ninh Thập Tam, Ninh Thập Tam nói tiếp: “Em cứu người đáng nhẽ phải chết sống lại, như vậy có phải là nghịch thiên?”
Không phải Ninh Thập Tam chưa từng nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng của nghịch thiên, thế nhưng giác quan thứ sáu bộc phát, hắn không thể nào làm ngơ, hơn nữa điều này còn liên quan tới miếng cơm manh áo của hắn, cho nên hắn mới muốn nhúng tay vào, dần dà thành quen. Đối với một người từng chạy thoát khỏi lưỡi hái tử thần như hắn mà nói, sinh mệnh đã không còn quan trọng, hiện tại nếu như không phải vì sợ ảnh hưởng đến Icy, hắn đã không đề cập tới chuyện này.
“Người có thể cứu trở về thì không phải là người đáng chết, còn một khi đã rơi vào vòng sinh lão bệnh tử thì mới không thể thay đổi.”
Icy giương đôi đồng tử đen như mực nhìn Ninh Thập Tam, nghiêm túc đáp:”Thật ra những lần em cảm ứng được đều là tai nạn ngoài ý muốn, của mình thì không sao nhưng là của người khác thì lại không bình thường. Một người có thể gặp bất trắc nhiều lần trong đời, nhưng nếu như ý chí của anh ta mạnh mẽ, vận khí tốt, ngay cả tử thần cũng không thể làm gì được anh ta. Mà không thể thu được linh hồn của những người như vậy, cũng là một sự cố ngoài ý muốn đối với tử thần. Trên thực tế, tử thần sẽ rất đau đầu, bởi vì trình tự làm việc bị xáo trộn, đồng nghĩa với việc lượng công việc tăng thêm, nếu như đối tượng thoát chết vì may mắn thì đó là số trời đã định, nhưng nếu tìm mọi cách để thay đổi số phận như em thì tất nhiên sẽ trở thành kẻ thù chung của bọn họ.”
Đây cũng là đoạn đối thoại dài nhất của Icy từ khi quen Ninh Thập Tam đến nay, hắn không muốn Ninh Thập Tam nảy sinh khúc mắc với những gì mình làm. Mà đương nhiên, lời giải thích này khiến tư tưởng của Ninh Thập Tam thông suốt, nhìn vẻ mặt nghiêm túc như đang thảo luận trên diễn đàn của Icy, Ninh Thập Tam mỉm cười hỏi: “Vì sao lại gọi từ thần là bọn họ mà không phải bọn anh?”
“Bởi vì bọn họ sẽ trở thành kẻ thù của em.”
“Giờ đã là kẻ thù rồi.” Ninh Thập Tam gượng cười.
Đếm sơ đã có Lulu, Zero và rất nhiều tử thần khác hắn đắc tội mà hắn không biết. Nếu như đang ở minh giới, có lẽ hắn đã đứng đầu danh sách bị đuổi cùng giết tận rồi.
“Hơn nữa, em cũng không muốn làm anh khó xử.” Ninh Thập Tam nói.
Dù sao, đối nghịch với tử thần không phải chuyện vui vẻ gì. Trước kia không biết thì thôi, giờ đã chính thức hẹn hò với Icy, hắn phải để ý tới cảm nhận của Icy một chút. Với tính cách của Icy, nếu như Ninh Thập Tam không đề cập tới chuyện này, Icy nhất định sẽ không nói, nhưng hắn không muốn vì hành động bốc đồng của mình mà Icy bị liên lụy.
“Anh không khó xử, anh rất ít khi phụ trách thu thập linh hồn.” Icy tỉnh bơ, ngừng một lúc lại bảo tiếp: “Trông bảnh lắm.”
Đã quen với cách nói chuyện của Icy, Ninh Thập Tam tự động suy rộng ra ý tứ trong lời nói của Icy. Nói cách khác, việc hắn cứu người khiến lượng công việc của đám tử thần tăng lên không liên quan đến Icy, cho nên Icy chẳng thèm để ý, thế nhưng…câu khen ngợi phía sau là có ý gì? Cái tên này cũng thoải mái quá mức đi, dù sao hắn cũng là kẻ thù của tử thần nha, dù Icy không để ý, nhưng cũng không nên khen ngợi lộ liễu thế chứ.
“Icy, anh hiểu ý của em không?” Đối với những người EQ thấp, hỏi lại kĩ càng là điều rất cần thiết.
“Anh làm việc của anh, em làm việc của em, hai bên không liên quan đến nhau.” Icy đáp lại một câu, lời ít mà ý nhiều.
Nhớ lần đầu tiên gặp nhau tại bệnh viện Ninh Thập Tam chạy trối chết, ánh mắt Icy hơi dịu xuống. Khi đó dáng vẻ chạy thục mạng của Ninh Thập Tam để lại cho Icy ấn tượng rất sâu sắc. Icy không nghĩ Ninh Thập Tam làm như vậy là muốn đối nghịch với tử thàn, trái lại, Ninh Thập Tam có thể đánh bại tử thần, hết lần này đến lần khác thành công cứu người khỏi tay tử thần, chính là vì Ninh Thập Tam có khả năng. Nếu số phận đã an bài cho Ninh Thập Tam năng lực cảm ứng ấy, vậy cũng có nghĩa là số phận đã gián tiếp cho phép Ninh Thập Tam thi triển năng lực, mà Icy cũng rất thích nhìn bộ dáng hăm hở đó của Ninh Thập Tam.
Ninh Thập Tam đương nhiên là không thể hiểu hết những suy nghĩ trong đầu Icy. Hắn biết có dò hỏi nữa Icy cũng sẽ không nói, cho nên quyết định im lặng, dù sao Icy không phản đối là tốt rồi, hơn nữa cái loại cảm ứng này không phải nói đến là đến, nghĩ ngợi nhiều chỉ tăng thêm phiền não.
Nghĩ thông, Ninh Thập Tam cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn hẳn. Mỗi ngày sau khi tan ca hắn đều lập tức về nhà, bởi vì ở nhà có người đang chờ hắn nấu bữa tối, hoặc là cùng đi viện an dưỡng thăm Ninh Hi. Công việc bán bảo hiểm cũng xuôi chèo mát mái, nhưng sự thuận lợi này lại khiến hắn bất an. Thỉnh thoảng nghĩ về nụ cười lạnh lùng của Lulu đêm hôm đó, hắn lại rùng mình. Hắn luôn cảm thấy Lulu vẫn đang theo dõi hắn. Hơn nữa, cô ta không giống kiểu người dễ dàng buông tay.
Nhưng đây đều là phỏng đoán của Ninh Thập Tam, sau khi trở lại Icy chưa từng nhắc đến Lulu, nên sau một thời gian, Ninh Thập Tam cũng dần quên mất sự tồn tại của cô ta. Không nghĩ tới lúc hắn sắp ném được cô ta vào dĩ vãng, thì Lulu lại xuất hiện.
Tối hôm đó sau khi tan ca Ninh Thập Tam liền rẽ qua siêu thị rồi mới quay về nhà. Lúc ôm đống thực phẩm bước xuống xe thì hắn bỗng thấy một cô gái duyên dáng bước tới từ phía đối diện. Trời chưa tối hẳn nhưng Ninh Thập Tam có cảm giác mọi thứ trở nên tối sầm theo từng bước chân của cô gái. Đây chính là cảm giác áp bách mà tử thần mang đến, cũng để ám chỉ cho hắn biết, hắn vĩnh viễn không trốn thoát khỏi bóng đêm vô tận.
“Đã lâu không gặp, anh Ninh.” Lulu dừng lại khi tới trước mặt Ninh Thập Tam, cô tháo kính râm xuống, mỉm cười lên tiếng chào trước, mắt đảo qua túi đồ trong tay hắn, “Xem ra hai người sống khá tốt nha.”
Trước khi cô xuất hiện chúng tôi vẫn luôn sống tốt.
Ninh Thập Tam rất muốn nói thẳng vào mặt Lulu như thế, nhưng nghĩ Lulu và Icy là đồng nghiệp, không nên khiến quan hệ trở nên căng thẳng, vì vậy trưng ra nụ cười chuyên nghiệp: “Cũng ổn.”
Nhưng Lulu lại không có ý định dĩ hòa vi quý như Ninh Thập Tam, cô khẽ hất cằm, nụ cười trên môi lộ ra chút khinh thường, “Vậy anh đã bao giờ nghĩ cuộc sống như vậy còn có thể kéo dài bao lâu chưa?”
Làm trong ngành dịch vụ bao năm, khả năng kiềm chế của Ninh Thập Tam rất lợi hại, hắn không nổi giận, vẫn mỉm cười nói: “Tôi không hiểu ý của cô lắm.”
“Haha, trí nhớ của loài người thật là tệ. Hơn ba năm trước, anh chạy thoát khỏi tay tôi, chẳng lẽ anh không nhớ sao?”
Lulu duỗi tay, đặt tay mình lên tay Ninh Thập Tam, luồng khí lạnh lẽo như băng truyền đến, Ninh Thập Tam chấn động toàn thân, khung cảnh trước mắt lướt qua vùn vụt, hắn nhớ lại ba năm trước khi bị tai nạn lâm vào hôn mê, hắn lảo đảo chạy thục mạng trên con đường trống trải, không có chút ánh sáng nào ở phía cuối con đường. Đằng sau có người truy đuổi, ngân quang xoẹt qua, khí lạnh của tử vong táp vào mặt, đúng lúc này hắn nghe thấy tiếng gọi của Ninh Hi, tựa như sợi dây cứu mạng, khiến hắn bừng tỉnh.
Mỗi khi nhớ về chuỗi kí ức bị rượt đuổi đáng sợ kia Ninh Thập Tam luôn cảm thấy rất mơ hồ, bây giờ được Lulu gợi lại, hắn mới nhớ được toàn bộ. Ninh Thập Tam khiếp sợ nhìn người phụ nữ trước mắt, gương mặt đẹp đẽ của cô ta và gương mặt ma quái ghê sợ trong quá khứ từ từ xếp chồng lên nhau.
“Chúc mừng cậu đã nhớ lại.” Lulu mỉm cười nói, song Ninh Thập Tam hoàn toàn không cảm nhận được thành ý chúc mừng trong câu nói của cô ta.
“Vậy thì sao?” Vào thời khắc này, hắn sẽ tuyệt đối không để bản thân bộc lộ ra vẻ kinh hoảng hay phẫn nộ, như vậy chỉ tạo cơ hội cho đối phương công kích, Ninh Thập Tam mỉm cười hỏi vặn lại: “Những người may mắn sống sót khỏi tai nạn ngoài ý muốn không phải chỉ có mình tôi đúng không?”
“Đúng, nhưng dám đối nghịch với tử thần thì chỉ có mình cậu.”
Ninh Thập Tam trả lời tỉnh bơ khiến Lulu rất bực bội, những kẻ thoát khỏi tay tử thần nhờ vào khao khát sống sót mãnh liệt không phải không có, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp phải thể loại này. Tệ hơn nữa Ninh Thập Tam còn có được năng lực cảm ứng, gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới trật tự công việc của tử thần, đây là việc cô không thể chấp nhận được.
Phải nhanh chóng giải quyết xong chuyện này, bằng không từ rày về sau mọi chuyện sẽ ngày càng hỏng bét.
Nghĩ đến đấy, Lulu lại nói: “Đừng tưởng rằng có chút linh lực là muốn làm gì thì làm, từ trước đến giờ cậu thắng đều dựa vào may mắn, cậu không hề lợi hại như cậu nghĩ đâu.”
“Vấn đề này lần trước cô đã nói rồi.” Ninh Thập Tam cười cười, hỏi: “Cho nên hôm nay cô tới tìm tôi là để cảnh cáo tôi về sau không được xen vào chuyện của người khác?”
“Không, tôi chỉ muốn cậu tránh xa Icy. Cậu là con người, không thể ở bên anh ta lâu dài được. Nếu đã biết rõ tương lai không tốt đẹp, sao phải cố níu kéo? Nếu như cậu yêu một người, cậu nên để người đó được tự do thay vì giam giữ trong thế giới của riêng mình.”
Ninh Thập Tam ngẩn ra nhìn Lulu, tuy cô ta vẫn mỉm cười, nhưng luồng khí toát ra từ trên người Lulu còn lạnh hơn cả Icy, từ trên xuống dưới đều là vẻ cao ngạo cùng khinh thường tột bậc, dường như muốn cho hắn biết cái loại người trần mắt thịt nhỏ nhoi như hắn vốn chẳng xứng với tử thần.
“Cô…thích Icy?” Ninh Thập Tam buột miệng hỏi.
Lulu nhíu mày, khó hiểu nhìn Ninh Thập Tam, “Sao cậu lại có thể nghĩ như vậy? Tôi đã nói rồi, yêu là thứ cảm xúc ngu xuẩn nhất của loài người.”
Lulu thích cảm giác được làm tâm điểm của sự chú ý, nhưng sẽ không bao giờ xiêu lòng vì bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì, bởi vì cô là tử thần. Đối với cô, Icy hay loài người thì đều như nhau, cô khuyên Ninh Thập Tam nên rời khỏi Icy chẳng qua là vì kiêng dè. Không ai hiểu nổi suy nghĩ của Icy, cũng không biết linh thuật của Icy mạnh cỡ nào, chỉ biết nếu hắn không về phe tử thần, tỉ lệ ám sát Ninh Thập Tam thành công sẽ giảm đi hơn một nửa.
Rất nhiều tử thần liệt Ninh Thập Tam vào danh sách cần xử lí, bởi vì cậu khiến bọn họ căm ghét. Tuy Ninh Thập Tam còn tới bảy mươi năm dương thọ, nhưng trong bảy mươi năm này sẽ có rất nhiều tai nạn ngoài ý muốn xảy ra, hay có thể nói, có rất nhiều tai nạn có thể được tạo ra.
Nhưng việc cần làm lúc này là phải đối phó được với Icy, tuy rằng Lulu không ôm quá nhiều hi vọng vào việc thuyết phục Ninh Thập Tam.
“Cậu yên tâm, tôi không thích Icy, tôi không thích bất kì ai hết, tôi chỉ cho cậu thấy các mặt của vấn đề thôi.” Lulu thong thả rảo bước cạnh Ninh Thập Tam: “Cậu phải biết, cậu đã chọc giận rất nhiều người, bất cứ khi nào cũng có thể gặp nguy hiểm mất mạng. Icy ở cùng cậu, chẳng khác nào đối đầu với toàn bộ minh giới, đến lúc cấp trên điều tra ra, sẽ không ai nói giúp anh ta được, hơn nữa…”
“Này cô, cô đang đùa đó hả?” Rốt cục bị lời nói chẳng coi ai ra gì của Lulu chọc giận, Ninh Thập Tam cắt ngang, thản nhiên hỏi vặn lại: “Nếu như các người có thể giết tôi thì đã ra tay từ lâu rồi, vì sao vẫn còn để mặc tôi đối địch với tử thần?”
Lulu đuối lý, đúng như Ninh Thập Tam nói, ngoại trừ tạo ra những tai nạn ngoài ý muốn, đám tử thần bọn họ không có biện pháp nào, chỉ có thể đợi đến khi tai nạn xảy ra. Việc Lulu xúi đám côn đồ tìm Ninh Thập Tam gây chuyện cũng đã tính là vi phạm luật lệ tử thần rồi.
Thế nhưng Lulu không chịu thừa nhận Ninh Thập Tam nói đúng sự thật, cười lạnh nói: “Nếu như cậu không tin, vậy cứ đợi xem, nhìn coi người nhà của cậu có thể vì tính cố chấp của cậu mà gặp chuyện không may không…”
“Mâu thuẫn giữa chúng ta không liên quan đến anh trai tôi!”
Lulu chắc chắn không coi Icy là người nhà của Ninh Thập Tam, cho nên người Lulu ám chỉ chỉ có thể là Ninh Hi. Nhớ lại lần trước Ninh Hi bị mình liên lụy, bị nhốt trong tầng hầm, Ninh Thập Tam vô cùng căm phẫn, hắn không lịch sự nhã nhặn trước mặt Lulu nữa, lạnh lùng bảo: “Tôi hiểu ý cô, tôi sẽ không xen vào việc của người khác nữa, thế nhưng tôi sẽ không rời khỏi Icy.”
Nói xong, Ninh Thập Tam xoay người bước đi, bước được hai bước thì dừng lại, thêm vào một câu: “Muốn chia tách chúng tôi, đợi đến ngày tôi chết rồi hãy nói!”
Lần đầu bị người khác cự tuyệt phũ phàng như vậy, Lulu giận đến nỗi mặt đỏ rần lên, nhưng cô vẫn tươi cười: “Tôi hiểu, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cậu một chút, gần đây hỏa hoạn xảy ra rất nhiều, cậu nên chú ý tới sự an toàn của người nhà cậu.”
Bước chân Ninh Thập Tam chậm hẳn lại, có một dự cảm bất thường xẹt qua trong đầu. Đèn đường rất yếu, ánh sáng mỏng manh không che lấp được bóng tối xung quanh, trái lại còn như bị bóng tối nuốt chửng.
Ninh Thập Tam không muốn nghĩ nhiều, vội vàng trở về nhà. Nhìn từ dưới lên, Icy đang ở trong nhà, ánh đèn sáng ngời lộ ra sau tấm rèm được kéo lên, khiến cơ thể đang rét run của hắn trở nên ấm áp, Ninh Thập Tam cất bước nhanh hơn.
Vì trong lòng có tâm sự, Ninh Thập Tam không thực sự chuyên chú khi làm bữa tối. Lúc ăn cơm, đột nhiên Icy hỏi: “Hôm nay em mệt hả?”
“Không, em vẫn như bình thường mà.” Ninh Thập Tam thuận miệng trả lời, nhớ tới vấn đề nãy giờ khiến mình phiền lòng, liền tiện thể hỏi: “Icy, tử thần các anh có thể tùy ý định đoạt sinh tử của con người sao?”
“Không thể, không tử thần nào có quyền làm vậy.” Icy nói: “Giống như súng thì không thể giết người, mà là người nổ súng.”
Ví dụ đơn giản lại vô cùng dễ hiểu, tâm trạng Ninh Thập Tam hơi dịu xuống, hắn cũng cảm thấy Lulu chỉ muốn hù dọa hắn mà thôi. Nếu như tử thần muốn giết ai cũng được, vậy bọn họ khác gì lũ sát nhân, hơn nữa người đầu tiên họ tìm đến sẽ là mình chứ không phải Ninh Hi.
“Vì sao lại hỏi chuyện này?”
“Không có gì, tự nhiên tò mò về công việc của anh thôi.”
Bị đôi mắt trong vắt của Icy nhìn chằm chằm, Ninh Thập Tam có hơi chột dạ, hắn có thói quen mỗi khi nói chuyện chỉ nói ba phần, nhưng thói quen này hiếm khi được dùng với người đang ngồi đối diện, vì thế mỗi khi có chuyện giấu Icy, Ninh Thập Tam cảm thấy vô cùng có lỗi. Hắn không cố tình giấu giếm, mà vì thân phận của Icy có chút đặc biệt, nếu như nói rõ với Icy, chả khác gì muốn được bảo vệ, như vậy sẽ gây phiền phức cho Icy. Hắn sẽ không rời khỏi Icy, nhưng cũng không muốn Icy khó xử.
Icy vẫn đang nhìn hắn, “Em có việc gì, nói ngay.”
“Không có, anh đừng nghĩ nhiều.” Ninh Thập Tam vội vã ăn cơm rồi đứng lên, “Em phải xử lí nốt mấy việc, anh rửa bát dùm em nhé.”
Nhìn bóng lưng Ninh Thập Tam, không cần dùng thuật đọc tâm Icy cũng biết Ninh Thập Tam có tâm sự, bởi vì cơm tối nay rất khó ăn. Nhất định là lúc xào rau không tập trung, ngay cả muối cũng quên bỏ vào, vậy mà lúc ăn Ninh Thập Tam cũng không nhận ra.
Nghĩ đến câu hỏi về tử thần ban nãy của Ninh Thập Tam, hai mắt Icy trở nên thâm trầm, hắn lấy sổ điện tử ra, các số liệu liên tiếp hiện trên màn hình, Icy yên lặng một lúc lâu, sau đó gấp sổ lại.
Lúc Ninh Thập Tam xong việc đi vào phòng ngủ, đèn đã tắt. Hắn mò mẫm lên giường, vừa nằm xuống thì eo bị ôm chặt, hai cánh tay của Icy vòng qua kéo Ninh Thập Tam vào trong lòng. Da Icy hơi lạnh, nhưng Ninh Thập Tam cũng không cảm thấy khó chịu, hắn lại rất thích được ôm như thế này. Tình dục là nền tảng của tình yêu nhưng không phải là tất cả, có đôi khi Ninh Thập Tam thích nằm ôm nhau đơn thuần hơn là làm chuyện đó, vì nó tạo ra cảm giác tin cậy và dựa dẫm mà chỉ người nhà mới có.
“Muộn thế này, em còn tưởng anh ngủ rồi chứ.” Ninh Thập Tam nhỏ giọng cười nói.
Icy không nói lời nào, chỉ ôm hắn thêm chặt, giống như muốn nói không có hắn mình không ngủ được, điều này khiến cho Ninh Thập Tam cảm thấy hơi áy náy. Có lẽ Lulu nói đúng, nếu yêu một người, nên để cho người đó tự do thay vì giam giữ họ trong thế giới của mình. Nhưng hắn lại ích kỉ muốn giữ chặt lấy Icy, cũng bởi vì yêu, yêu đến mức không thể nào buông tay được.
“Icy, có phải em rất ích kỉ hay không? Vì ý muốn của bản thân mà giữ anh ở bên cạnh?” Ninh Thập Tam thì thầm, vừa như là hỏi, lại vừa giống một câu độc thoại đơn thuần.
“Tốt, vậy thì anh càng có lí do để giữ em cho riêng mình.” Icy nói xong, dừng một chút, lại buông thêm một câu: “Mãi mãi.”
Khái niệm vĩnh viễn của tử thần và nhân loại không giống nhau, Ninh Thập Tam không cách nào hiểu hết được hàm ý trong lời Icy nói, mà Icy hình như cũng không có ý định giải thích, sau khi nói xong thì chìm vào mộng đẹp.
Thật ra thì, cuộc sống cứ thế này trôi qua cũng không tệ nhỉ? Tựa vào lồng ngực Icy, Ninh Thập Tam lặng lẽ nghĩ, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, không nên lo lắng quá.
Đáng tiếc đây chỉ là mong ước xa vời của Ninh Thập Tam. Đêm nay hắn ngủ không được yên ổn. Có lẽ vì bị Lulu cảnh cáo, trong lòng Ninh Thập Tam luôn luôn cảm thấy bất an, lúc tỉnh lúc mê liên tục. Hắn tựa hồ quay trở lại vụ tai nạn xe cộ ba năm trước, trên con phố đen kịt lạnh lẽo, chỉ có mình hắn chạy băng băng, không dám dừng lại, bởi vì tử thần đang gần trong gang tấc.
Rốt cục hắn nghe được một tiếng kêu to, là Ninh Hi đang gọi hắn, Ninh Thập Tam vội vã chạy đến, ai ngờ cảnh vật lập tức thay đổi, con phố lạnh lẽo biến thành bên trong một tòa nhà cao tầng. Xung quanh rất nóng, hơi nóng bất chợt ập tới khiến hắn thở không nổi, bốn phía tối mù, luồng khí áp bức không ngừng kéo tới, phía trước xuất hiện ánh lửa lập lòe, nhưng đều bị khói đặc bao phủ. Toàn bộ nơi đây như hóa thành biển lửa, không thể nào thấy rõ lối ra, lại càng không biết phải thoát ra bằng cách nào.
Đang lo lắng sợ hãi, lửa trước mắt chợt bùng lên, cảnh vật rung lắc dữ dội, Ninh Thập Tam thấy có bóng người hiện lên thấp thoáng giữa ngọn lửa, hắn còn chưa kịp la lên thì bỗng có một vật thể rơi xuống đập vào người kia. Hắn vội vã chạy đến nhưng chỉ kịp nắm lấy tay áo đối phương, chiếc khuy tay áo hình hoa tulip chợt lóe lên trong ánh lửa…
“Anh hai!” Ninh Thập Tam la to mở mắt.
Xung quanh hoàn toàn không phải biển lửa thiêu đốt dày đặc khói, tia nắng sớm mai nhẹ nhàng xuyên qua khe hở rèm che, không gian tĩnh lặng, Ninh Thập Tam nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới sáu giờ.
“Làm sao vậy?”
Bên tai vang lên câu hỏi của Icy, Ninh Thập Tam bình tĩnh lại, thở phào nói: “Không sao, gặp ác mộng thôi.”
“Mơ thấy Ninh Hi?”
Thì ra Icy nghe thấy tiếng hét của hắn, Ninh Thập Tam đẩy tay Icy đang ôm eo mình ra, nói: “Anh ôm chặt quá, làm em gặp ác mộng.” Im lặng một chút, hắn lại quay ra đùa: “Lần sau em sẽ nhớ mơ đến anh.”
Câu nói đùa xua tan cảm giác sợ hãi mà ác mộng mang đến, Ninh Thập Tam trở mình, nhắm mắt lại, nhưng làm thế nào cũng không ngủ lại được. Giấc mơ kia quá rõ nét, dù đã tỉnh lại nhưng da thịt vẫn cảm nhận được cảm giác nóng cháy. Ninh Thập Tam thừa nhận tâm trạng của mình đã bị Lulu ảnh hưởng, nhưng chắc chắn người trong mơ chính là Ninh Hi, vì người đó mặc bộ tây trang Icy thiết kế riêng, chiếc khuy tay áo hình hoa tulip kia cũng là độc nhất vô nhị. Hắn nhớ lúc Ninh Hi nhìn thấy thì vô cùng thích thú.
Lần này không phải linh cảm mà là một giấc mơ, có lẽ do quá lo lắng cho Ninh Hi, nên hắn mới mơ một giấc mơ kì lạ như vậy. Có điều, nhỡ đây là sự thật thì sao? Vụ hỏa hoạn sẽ xảy ra vào hôm Ninh Hi đến dự tiệc ở tòa cao ốc chăng? Bởi vì bộ tây trang kia được đặc biệt thiết kế để Ninh Hi mặc đi dự sự kiện đó, anh ấy sẽ không mặc nó vào những dịp khác.
Càng nghĩ lòng Ninh Thập Tam càng rối bời, trong lúc mơ màng hắn nghe thấy tiếng Icy rời giường đi ra khỏi phòng, rốt cục hắn không chịu được cũng phải dậy theo, ăn sáng qua quít rồi hấp tấp tới cơ quan. Khi Icy hỏi có việc gì, thì hắn chỉ nói qua loa cho xong.
“Icy, anh đã nói chúng ta không nên can thiệp vào chuyện riêng của nhau mà.” Ninh Thập Tam mở cửa đi ra ngoài, mỉm cười nói: “Đúng rồi, hai ngày này em sẽ rất bận, đừng làm phiền em làm việc đấy.”
Cửa đóng lại, Icy trở vào phòng khách, ti vi đang chiếu thời sự, phóng viên đưa tin đang đứng trước một tòa nhà lớn bùng cháy dữ dội, nói rằng đây là vụ hỏa hoạn thứ ba xảy ra trong tháng này. Theo phía cảnh sát, có người chủ mưu phóng hỏa, cảnh sát đang gấp rút điều tra đối tượng bị tình nghi, cũng kêu gọi mọi người trong thành phố cùng chung tay góp sức. Phía sau cảnh sát là lực lượng cứu hỏa, còn có nhân viên cấp cứu chạy qua chạy lại không ngớt, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Mắt Icy quét qua màn hình ti vi, cầm tách cà phê Ninh Thập Tam pha cho hắn ban nãy bước đến cửa sổ, đúng lúc ở dưới lầu Ninh Thập Tam vừa ra khỏi tòa nhà, vội vã chạy tới trạm xe buýt.
“Dạo này hỏa hoạn nhiều quá, hại bọn ta thêm bao nhiêu là việc.”
Giọng nói êm ái vang lên ở sau lưng, Icy không hề quay đầu lại, lập tức, có một bóng người duyên dáng phản chiếu trên tấm kính trong suốt, Lulu cũng đứng cạnh ngó ra ngoài cửa sổ, khi thấy bóng lưng Ninh Thập Tam chạy ngày càng xa thì khẽ mỉm cười.
“Loài người thật kì lạ, bọn họ rất sợ cái chết, nhưng lại không ngừng tạo ra chúng, bởi vì họ ngu dốt, hại chúng ta luôn phải sửa lại hệ thống dữ liệu.”
Dữ liệu về tử vong vốn dĩ không ngừng thay đổi, bởi vì trên đời này có rất nhiều yếu tố tác động, mỗi yếu tố nho nhỏ đều có thể thay đổi quỹ đạo dữ liệu đã được định ra, khiến cho mọi việc phát triển theo hướng hoàn toàn ngược lại. Loài người gọi hiện tượng này là hiệu ứng bươm bướm.
Ánh mắt của Icy vẫn dõi về phía xa, hắn bình thản nói: “Ta đã nhận được nhiệm vụ.”
Ngụ ý hắn đã biết, không cần Lulu tới nhắc nhở. Đã quen với thái độ lạnh lẽo của Icy, Lulu chỉ cười cười, bảo: “Ta biết, ta chỉ tới để thông báo với ngươi, vì dạo này có nhiều chuyện xảy ra, nên sẽ có thêm tử thần được phái tới đây, cấp trên phân theo tổ hành động, nếu như ngươi không có ý kiến, ta sẽ kêu bọn họ tới gặp ngươi.”
“Ta có.”
Lulu nhíu mày, chờ Icy nói tiếp, ai ngờ cả buổi mà chưa thấy hắn nói thêm gì, rốt cuộc hiểu Icy chỉ cho mình đáp án mà thôi, còn lí do, vốn dĩ chẳng cần thiết. Lulu bất đắc dĩ bĩu môi.
“Rồi rồi, mỗi tử thần đều có cách làm việc riêng, cái này không cưỡng ép được.”
Lulu bước thong thả đến trước tivi, nhìn hiện trường vụ hỏa hoạn, khẽ cảm thán: “Chỉ vì sai lầm của một người mà khiến bao nhiêu người thiệt mạng, cái thế giới này thật điên rồ, thế nhưng đừng lo lắng, người yêu của ngươi không có ở trong danh sách, cậu ta sẽ được an toàn.”
“Ta đã xem danh sách rồi.”
Nói cách khác, vấn đề này cũng không cần Lulu nhắc, thái độ lãnh đạm này khiến Lulu không thể nhẫn nại được nữa, đành phải nói: “Vậy thì Icy, chúng ta gặp lại sau.”
Bóng dáng Lulu biến mất trong không gian, Icy vẫn cầm tách cà phê dựa vào cửa sổ, cà phê đun rất đậm đà, nhưng không quá ngọt, Ninh Thập Tam rất rõ khẩu vị của hắn, luôn pha rất chuẩn. Đây là mùi vị hắn thích.
Gió lạnh thổi đến, chỗ Lulu vừa mới biến mất ban nãy xuất hiện một bóng đen, càng lúc càng đậm, dần dần biến thành một con chó to, nhìn Icy, chờ chỉ thị của hắn.
“Mày không cần tiếp tục làm nhiệm vụ dẫn đường cho linh hồn nữa.”
Icy đi tới, sờ sờ đầu hắc khuyển. Hiếm khi được chủ nhân quan tâm, hắc khuyển thụ sủng nhược kinh, cọ cọ đầu vào hông Icy, tỏ vẻ thân thiết.
“Mày ở đây, bảo vệ cậu ấy.”
Hắc khuyển không hiểu, ngẩng đầu khó hiểu nhìn chủ nhân, nhưng chỉ thấy vẻ mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi, đôi mắt sâu thẳm, không thể nhìn ra được cảm xúc ẩn giấu bên trong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...