Giang Nhu dựa theo con đường trong ấn tượng đi chợ, mẹ ruột của Lê Tiêu ở chợ bán đồ ăn, cô cố ý quanh quẩn trước một quầy thịt, chọn đến chọn đi vừa khéo một cân thịt nạc, bốn đồng, lại qua quầy rau bên cạnh mua ớt, khoai tây, đậu nành, hành tỏi, tiêu một đồng bảy hào.
Giỏ nhỏ đựng nặng trịch.
Mua xong cúi người lén lút chuồn ra từ cửa sau chợ, ở cửa còn có bán điểm tâm, mặt tiền cửa hàng trông không phải quá sạch sẽ, đen kịt, nhưng Giang Nhu cũng không để ý, gọi hai đồng bánh bí đỏ và bánh nướng Hoàng Sơn.
Vừa ăn vừa đi, từ chợ trở về phải vòng qua hơn nửa thị trấn, đi được một nửa thì cô bắt đầu ngán, khi đi ngang qua quầy bán quà vặt lại thèm ăn bèn mua một cây kem đậu đỏ.
Quầy bán quà vặt ở ngã tư đường, đối diện chính là một con sông lớn chạy qua cây cầu đá vắt ngang thị trấn, hai bên bờ sông dựng lan can, mỗi một khoảng cách còn trồng cây liễu.
Ở đây kinh tế phát triển một chút, bên cạnh đã xây nhà cao tầng.
Xa xa dưới bóng cây liễu có mấy người người đang hút thuốc, tiếng bọn họ nói chuyện rất lớn, hi hi ha ha, mặc quần áo loè loẹt, hoặc đứng hoặc ngồi chồm hổm, rất không có hình tượng.
Giang Nhu lia mắt qua một cái đã cảm thấy mấy người này không phải thứ gì tốt.
Xách cái giỏ nhìn không chớp mắt tiến về phía trước.
Còn cố ý vòng qua đường bên cạnh.
Khi lướt qua, mấy người đang to tiếng nói chuyện bỗng ngừng lại, trong lòng Giang Nhu căng thẳng, còn âm thầm cầu nguyện: Ngàn vạn lần đừng tới đây, bây giờ cô cũng đánh không lại.
Chờ cô đi xa, Châu Kiện huých khuỷu tay người đàn ông bên cạnh, không xác định nhỏ giọng hỏi: "Đó là chị dâu nhỉ?"Chị dâu nhìn thấy bọn họ sao không chào hỏi?Người đàn ông phía sau lưng tựa vào trên thân cây, chân trái chạm đất, đùi phải cong lại đạp lên thân cây, tư thái tùy ý, con ngươi đen bóng nhìn bóng dáng càng chạy càng xa đó, phun ra khói trắng trong miệng, híp con mắt, không nói chuyện.
Châu Kiện nhịn không được đoán: "Có phải tức giận hay không?"Dù sao bị nhốt mấy ngày không trở về.
Người đàn ông quay đầu lạnh lùng nhìn anh ta một cái, Châu Kiện ngượng ngùng sờ cái mũi, "Chỉ đùa một chút thôi.
"Người khác không rõ ràng, anh ta còn không hiểu rõ chuyện giữa bọn họ sao?Giang Nhu ở trước mặt đại ca ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng không dám, càng đừng nói tức giận.
Người đàn ông chẳng hề để ý, anh hút một ngụm cuối cùng, sau đó ném tàn thuốc xuống đất, nhấc chân tùy ý nghiền một cái, ánh mắt nháy mắt trở nên tàn nhẫn, "Đi, đi tính sổ.
"Không chút do dự xoay người bước đi, hướng về phía ngược lại.
Châu Kiện lập tức hưng phấn, cũng không nghĩ nhiều, gọi những người khác, "Đi thôi.
""Mẹ nó, phải trừng trị thằng cháu họ Trương đó một trận.
""Anh Tiêu, hôm nay chúng ta phải báo thù!"…——Buổi trưa Giang Nhu ăn ở bên ngoài ăn, đi ngang qua một quán ăn gọi một phần sủi cảo.
Không thể không nói, nhân dân lao động ở thời đại này rất thành thật yên phận, nói là sủi cảo thì thật sự là sủi cảo, cái to nhân nhiều, bên trong một nửa thịt một nửa rau, trong một chén lớn có hai mươi cái.
Mùi vị cũng không tệ, ăn xong no đến mức không đứng dậy nổi.
Về đến nhà còn sớm, mới khoảng một giờ chiều, Giang Nhu múc một chậu nước lạnh lau mặt và cổ, lúc này dạ dày cũng tiêu hóa một chút, cô bèn trở về phòng ngủ trưa.
Hôm nay thời gian ngủ trưa không lâu, bởi vì trước khi ngủ cô đột nhiên nhớ tới một chuyện lớn.
Lúc trước khi chị dâu cô mang thai cả nhà đều rất khẩn trương, mẹ cô và chị dâu từ lúc kiểm tra ra mang thai đã bắt đầu chuẩn bị đồ đạc trẻ em, tra nhãn hiệu sữa bột cần mua, tích trữ lượng lớn tã, khăn yếm, quần lót vớ nhỏ…Khi đó cô còn đang học đại học, còn nhờ bạn bè ra nước ngoài du học của cô mua giúp sữa bột và sữa bột đóng hộp, cho nên biết vô cùng rõ ràng đối với mấy thứ này.
Mà nguyên thân mang thai lâu như vậy, giống như vốn không nghĩ tới những việc này, trong nhà đừng nói quần áo trẻ con, ngay cả tã cũng không có.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...