Thập Niên Vợ Cũ Vai Phụ Hạnh Phúc
Một lần cuối cùng.
Hôm nay, vừa mới lên tỉnh anh đã đi nhà máy động cơ dầu diesel nhờ người gọi kỹ thuật viên ra nói chuyện riêng.
Dù sao cũng không thể khoe khoang chuyện bị cắm sừng này được, chỉ có thể kìm nén cơn giận mà nói chuyện.
Kỹ thuật viên thấy anh mặc quân trang đã đoán được anh là ai, sắc mặt anh ta trắng bệch, vội nói: "Tôi với Kiều Vi Vi chỉ là quan hệ bạn học trong sáng, hôm qua tôi đã kết hôn, cô ấy còn đến ăn kẹo mừng."
Nghiêm Lỗi tưởng Kiều Vi Vi bỏ trốn với anh ta, anh nghe vậy thì ngẩn người cảm thấy có gì đó không đúng.
Anh bình tĩnh ép hỏi mới hiểu rõ thì ra chỉ là mong muốn đơn phương của Kiều Vi Vi.
Rõ ràng kỹ thuật viên đã gửi rất nhiều thư cho cô!
Nghiêm Lỗi túm cổ áo xách anh ta lên, nghiến răng hỏi: "Anh không muốn chịu trách nhiệm thì dụ dỗ cô ấy làm gì!"
So với Nghiêm Lỗi cao lớn rắn chắc, kỹ thuật viên nho nhã giống như cọng giá đỗ, anh ta cứng cổ nói: "Chúng tôi trong sáng, thật sự chỉ là bạn bè, là cô ấy nghĩ bậy, không tin anh xem lá thư tôi viết cho cô ấy đi."
Anh ta đổ lỗi cho Kiều Vi Vi.
Kỹ thuật viên tự tin Nghiêm Lỗi sẽ không nắm được chứng cứ của anh ta.
Trong những lá thư anh ta gửi cho Kiều Vi Vi chưa từng bộc lộ thẳng thắn chuyện gì cả.
Anh ta biết Kiều Vi Vi mong muốn điều gì nên có thể thao túng cô ấy trong từng câu chữ, nhưng nếu nói anh ta dụ dỗ thì không hề có.
Nghiêm Lỗi xem những lá thứ kia, đúng là không hề viết gì dụ dỗ cả, cho nên anh vẫn không rõ vì sao Kiều Vi Vi lại đòi sống đòi chết ly hôn với anh.
Tuy nhiên, trực giác nói cho anh biết, tên khốn này dùng lời văn để dụ dỗ vợ anh!
Thật ra, nếu để cho Kiều Vi xuyên hồn vào thế giới này xem thì cô có thể nhìn ra được.
Kỹ thuật viên...!Đang dụ dỗ.
Chỉ cần tán tỉnh vớ vẩn có thể hưởng thụ cảm giác được sùng bái, được ngóng trông, được yêu đương mập mờ.
Kiều Vi Vi là người phụ nữ đã có gia đình, kỹ thuật viên cảm thấy tán tỉnh cô ấy an toàn hơn các cô gái độc thân, không cần chịu trách nhiệm.
Hừ.
"Bây giờ cô ấy ở đâu?" Nghiêm Lỗi nghĩ không ra nên không nghĩ nữa, anh lạnh lùng quát hỏi.
"Mấy hôm trước tôi xin nghỉ phép chuẩn bị hôn lễ nên không ở đây.
Cô ấy chạy đến tìm tôi, đồng nghiệp ở lại nói với tôi cô ấy ở tạm trên đường Hoa Vân." Kỹ thuật viên nuốt nước bọt: "Hôm nay tôi đi làm mới biết, hôm qua tôi gặp cô ấy trong hôn lễ, cô ấy chỉ ăn một viên kẹo rồi rời đi.
Thật đấy, có rất nhiều khách, tôi không hề nói chuyện gì với cô ấy cả, là thật."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...