Thập Niên Vợ Cũ Vai Phụ Hạnh Phúc


Nghiêm Lỗi đột nhiên cảm thấy phụ nữ mặc áo sơ mi của đàn ông là một chuyện vừa tinh tế lại kỳ diệu, như có thứ gì đó cào vào trái tim, khiến người ta rục rịch.

Cảm giác này chỉ có trong thời gian mới cưới.

Sau đó, trở thành ao tù đọng nước.

Lúc này, giọng nói của Nghiêm Tương vang lên: "Mẹ ơi"

"Ơi..." Kiều Vi đáp lại qua cửa: "Con chờ một chút"

Nghiêm Lỗi nhân cơ hội lấy lại điếu thuốc từ tay Kiều Vi, trầm ngâm một lúc, đồng ý với cô: "Chuyện công việc, anh sẽ nghĩ cách."

Kiều Vi vui vẻ: "Vậy giao cho anh."

Cô cong mắt cười, nụ cười này mới phù hợp với tuổi của cô, cô mới chỉ hai mươi hai tuổi mà thôi.


Trước đây suốt ngày mặt ủ mày chau, uể oải, khiến người ta quên mất cô nhỏ hơn anh bốn năm tuổi, còn trẻ như vậy.

Nghiêm Tương lại gọi một tiếng ở bên ngoài, Kiều Vi mở cửa chuẩn bị đi ra, Nghiêm Lỗi gọi cô lại, cô quay đầu nhìn anh.

Nghiêm Lỗi nói: "Có hai chuyện, một tin tốt, một tin xấu."

"Tin tốt trước." Kiều Vi nói, cô không thích nghe tin xấu trước.

Nghiêm Lỗi nói: "Trên có thông báo, sẽ sáp nhập thị trấn vào huyện.

Sau này sẽ hợp nhất thành một."

Kiều Vi nghe tin này, điều đầu tiên nghĩ đến là: "Như vậy chắc sẽ tăng cường xây dựng cơ sở hạ tầng, có tin tức nào có lợi trực tiếp cho chúng ta không?"

Nghiêm Lỗi không ngờ cô lại nghĩ đến điều này, anh nói: "Nghe nói sẽ mở cửa hàng bách hóa."


Kiều Vi là người thành phố, từ thành phố về thị trấn đối với cô mà nói là một sự tụt hạng lớn, đúng là thị trấn không thể so sánh với thành phố về mọi mặt.

Cô không ưa thứ gì ở thị trấn này.

Thị trấn chỉ có hợp tác xã cung tiêu, còn cửa hàng bách hóa thì phải lên huyện mới có, thành phố và tỉnh mới có các tòa bách hóa.

Thị trấn giống như nông thôn, chủng loại và mẫu mã hàng hóa kém xa cửa hàng bách hóa, cao ốc bách hóa.

Luôn chạy theo mốt của tỉnh và thành phố lớn, nhưng mãi không đuổi kịp.

Nguyên chủ muốn mua quần áo thì phải đến tận cao ốc bách hóa của thành phố để mua.

Nghiêm Lỗi lại nói: "Có thể sẽ thông nước máy."

Vì lấy anh, vợ anh theo anh từ thành phố về thị trấn, từ dùng nước máy chuyển sang dùng nước ao, cô hoàn toàn không uống được, sẽ nôn ra.

Bãi sông lại xa, cô cũng không thể xách nổi thùng nước.

May mà bộ đội có công cụ, các chiến hữu đều cho mượn để đào giếng nước trong sân nhà.

Anh cũng đào một cái mới giải quyết được vấn đề nước uống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui