Thập Niên Vợ Cũ Vai Phụ Hạnh Phúc
Lần này không đi cũng không được.
Lâm Tịch Tịch nhìn Kiều Vi, người phụ nữ đáng lẽ đã chết này không hề nao núng nhìn lại, ánh mắt dường như nhìn thấu được gì đó.
Ngược lại, vì mang trong mình bí mật lớn là được trọng sinh nên Lâm Tịch Tịch bất an, vội xoay người rời đi.
Trên đường trở về, cô ta vẫn còn trong trạng thái bàng hoàng, người đáng lẽ phải chết sao lại còn sống, chẳng lẽ!
Trong đầu cô ta nảy ra một ý nghĩ: chẳng lẽ vợ Nghiêm Lỗi cũng trọng sinh?
Nghiêm Lỗi không để ý đến Lâm Tịch Tịch, chỉ coi cô ta là con gái của gia đình chiến hữu giúp bưng bát canh mà thôi.
Làm sao anh biết được Kiều Vi và Lâm Tịch Tịch đã giao chiến một trận.
Kiều Vi thấy anh như vậy, hơi yên tâm.
Dù sao đây cũng là thế giới xuyên sách, cô sợ Nghiêm Lỗi bị cốt truyện điều khiển cuộc sống, sẽ không tự chủ được và bị Lâm Tịch Tịch hấp dẫn.
Hiện tại xem ra không phải như vậy.
Lâm Tịch Tịch không hạnh phúc ở kiếp trước được trọng sinh trở về, muốn sống một cuộc sống thoải mái, Kiều Vi có thể hiểu được.
Nhưng Kiều Vi đã vất vả lắm mới có được gia đình, có được tổ ấm, cũng không muốn bị làm tốt thí.
Cô cũng không muốn rơi vào cảnh phụ nữ đấu đá nhau, nhưng cả hai bọn họ đều biết thời đại này sẽ có mười năm mưa gió bão táp, càng biết tương lai của nam chính sẽ như thế nào.
Dù không muốn đấu đá, Kiều Vi cũng không thể để lợi ích mà mình đang nắm giữ bị người khác cướp mất.
Nữ chính muốn sống một cuộc sống thoải mái, nhưng không thể lấy việc hy sinh cô làm tiền đề.
Nghiêm Lỗi gọi Nghiêm Tương ra ăn cơm.
Kiều Vi nói với anh: "Chậu tắm nặng quá, em không bê nổi.
"
Nghiêm Lỗi cúi đầu cạy nắp hộp cơm: "Em cứ để đó, ăn xong anh bê.
"
Anh quay lại nhìn cô, cau mày: "Em mặc áo sơ mi của anh làm gì?"
Kiều Vi kéo góc áo sơ mi: "Áo của em mặc không thoải mái.
"
Cô nhìn vào tủ quần áo, chất liệu quần áo của cô hầu hết đều là sợi hóa học, còn áo sơ mi của Nghiêm Lỗi đều là cotton nguyên chất.
Vải sợi hóa học mặc rất khó chịu, cô bèn lấy một chiếc áo sơ mi mỏng mùa hè của Nghiêm Lỗi mặc vào.
Xắn tay áo lên, vạt áo buông xõa.
Anh cao như vậy, cỡ lớn, mặc rất rộng rãi, thoáng khí thấm mồ hôi, thoải mái.
Nghiêm Lỗi bắt chước nói: "Áo của em không thoải mái?"
Giọng điệu mỉa mai, như thể rất buồn cười.
Kiều Vi ngạc nhiên, đang định hỏi anh có ý gì thì anh nói: "Quần áo của em toàn là vải lụa.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...