Nhưng bà con đang vây xem không đồng tình.
Để một cô gái lớn như vậy ở phòng khách thì ra thể thống gì chứ? Thay quần áo, tiếp khách khứa đến nhà, cô chẳng có chỗ nào để tránh.
Hơn nữa, tại sao phải để một đứa trẻ vừa mất mẹ ruột nhường chỗ cho một bà ngoại không rõ lai lịch.
Đứa nhỏ Kiều Kiều này quá hiểu chuyện.
Nhưng họ cũng không thể nhìn hai vợ chồng này bắt nạt người trắng trợn như vậy, nếu truyền ra ngoài không chừng người ta còn chê cười thôn bọn họ chẳng ra gì.
Bà con nhìn cô gái nhỏ đáng thương rưng rưng nước mắt rồi quay đầu tức giận trừng mắt nhìn bà mẹ kế.
Chậc chậc, con chim già này gấp gáp muốn chiếm tổ, càng nhìn càng thấy chán ghét.
Đứa con gái do bà già này nuôi lớn chắc chắn cũng không phải là người tốt lành gì.
Sau này họ phải giúp Lý Nhược Lan đã khuất chăm sóc cô con gái duy nhất của bà một chút.
Khi Lý Nhược Lan còn sống, bà đã giúp đỡ họ rất nhiều.
"Chú Cố à, chú là người có học, hiểu biết nhiều hơn chúng tôi.
Nhưng chị dâu vẫn phải nói một câu, Kiều Kiều là con gái lớn, sao có thể ngủ ở phòng khách chứ."
"Đúng vậy, con gái mới lớn cần có phòng riêng."
"Nếu nhà thực sự chật chội, hay để vị khách là bà Đổng đến nhà tôi ở tạm vài ngày đi.
Nhà tôi tuy là nhà đất, không bằng nhà gạch đỏ ngói xanh của nhà họ Cố, nhưng vẫn có một cái giường." Dương Thúy Phân, người từng thân với mẹ ruột của Cố Kiều Kiều cố ý nhấn mạnh hai từ là khách.
Cố Tư Triết nghe đến đây thì vô cùng bực bội, việc nhà ông ta liên quan gì đến những người này chứ.
Một đám phụ nữ quanh năm cắm mặt xuống đất, tóc dài não ngắn, lo chuyện bao đồng.
Hơn nữa chẳng phải là do không còn cách nào nữa sao, thứ nghiệp chướng kia sao quý giá như vậy chứ, ở phòng khách vài ngày đâu chết được.
Ông ta đang định phản bác thì Đổng Tĩnh vội ngăn lại, họ còn phải sống ở trong thôn này, hơn nữa một cô dâu mới như mụ ta cũng không dám tùy tiện làm mất lòng mọi người.
Đối diện với ánh mắt giận dữ hoặc khinh bỉ của bà con, mụ ta cười gượng gạo: "Anh Cố chỉ đùa thôi, anh ấy chỉ đùa với đứa nhỏ thôi mà.
Mọi người nói đúng, sao có thể để Kiều Kiều ở phòng khách được chứ."
Nếu Kiều Kiều không ở phòng khách, vậy ai ở phòng khách đây?
Rốt cuộc Cố Tư Triết thực sự muốn đuổi con gái ruột của mình ra ở phòng khách, nhường chỗ cho mẹ của vợ kế hay như lời Đổng Tĩnh nói là ông ta chỉ đang đùa giỡn thôi?
Trong lòng mọi người đều có suy nghĩ riêng của mình.
Cảnh náo nhiệt trước cửa nhà họ Cố kết thúc trong ánh mắt nửa cười nửa không của bà con.
Nhưng dù đám đông đã giải tán, Đổng Tĩnh cũng không dám thực sự sắp xếp cho con gái riêng ở phòng khách.
Cố Tư Triết thì không quan tâm, xưa nay ông ta luôn coi những người trong làng này là nông dân.
Là một người có học, ông ta không thèm chấp nhặt với họ.
"Làm sao, phòng khách lớn như vậy còn không đủ chỗ cho nó à? Anh thấy nó không muốn ở trong nhà này nữa rồi đấy." Nghĩ lại cảnh trước cửa vừa rồi, dù coi thường những kẻ nhà quê kém hiểu biết trong thôn, không xem họ ra gì nhưng Cố Tư Triết cũng hơi thẹn quá hóa giận.
Từ khi nào mà thứ nghiệp chướng đó trở nên biết điều như vậy chứ, chẳng lẽ nó cố ý bày trò để gài bẫy ông ta, làm ông ta mất mặt sao? Kể từ khi mẹ nó qua đời và ông ta tái hôn tới nay, thứ nghiệp chướng đó luôn đối nghịch với ông ta.
Ông ta tái hôn thì có lỗi gì chứ? Trong ba điều bất hiếu, không con nối dõi là lớn nhất.
Ông ta đã bốn mươi tuổi rồi, dưới gối chỉ có một đứa con gái, nhiều người đều cười nhạo sau lưng ông ta.
Kiếm được nhiều tiền thì có ích gì, chẳng qua cũng chỉ là kẻ tuyệt tự mà thôi.
Tưởng ông ta không biết à? Hừ.
Ông ta tái hôn ngay trong lúc đang để tang vợ cũ, chẳng phải cũng là do bất đắc dĩ thôi sao? Ông ta đã bốn mươi tuổi rồi, mỗi một ngày đều vô cùng quý giá.
Nếu không cố gắng, con trai từ đâu mà có đây.
Trời mới biết, mấy năm qua, không biết bao đêm ông ta tỉnh dậy từ trong giấc mộng, mơ thấy sau khi chết không ai lo liệu tang lễ cho mình.
VVợ cũ không thể sinh con khó khăn lắm mới ra đithì sao ông ta có thể không vội cưới người mới được chứ?
Huống chi Đổng Tĩnh đã chờ đợi ông ta lâu như vậy.
Cái thứ coi trời bằng vung kia đúng là di truyền cái tính ngang ngược vô văn hóa từ người mẹ đã chết của nó mà.
Trong bếp, Đổng Tĩnh cùng mẹ già và con gái đang nhặt rau.
Mụ ta cũng như chồng Cố Tư Triết, trong lòng cũng đang thắc mắc, sao nghĩ lại chuyện hôm nay cứ thấy kỳ lạ.
Nếu con gái riêng của mụ cầm chổi đuổi mẹ của mụ ra khỏi thôn, mụ cũng không ngạc nhiên.
Nhưng lại nhiệt tình với mẹ của mụ, cứ ríu rít gọi bà ngoại như vậy, Cố Kiều Kiều đang toan tính điều gì đây? Cũng không thể nói là vừa gặp đã thân thiết với mẹ của mụ được, mẹ của mụ đâu có sức hấp dẫn đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...