Thập Niên Trà Xanh Siêu Cấp Xuyên Vào Niên Đại Văn Làm Cái Bóng Của Người Khác


“Thì ra đây là cửa gỗ hồng mộc, đắt lắm đấy.” Nghe nói một cánh cửa thôi cũng đã một nghìn tệ rồi.
Chậc chậc, nhà họ Tần không hổ danh là gia đình giàu có nhất nhì trong thôn.
Chà, nhà họ Tần chỉ có thể lừa những người quê mùa chưa từng trải sự đời, đây chỉ là gỗ cây du già được phủ lớp sơn dày mà thôi.
Cố Kiều Kiều thầm châm chọc.
Sau khi ngắm nhìn cánh cửa gỗ đỏ mới tinh và sờ vào hai con sư tử đá trước cửa nhà họ Tần, 15 phút sau, những người phụ nữ dẫn theo con cái cũng bước vào trong.
Nói chính xác hơn là cuối cùng cánh cửa nhà họ Tần cũng đã mở ra.
Ha ha.
“Ôi, mọi người đến đông đủ rồi.

Xin lỗi vì để mọi người chờ lâu, mời vào trong.” Miệng thì nói lời xin lỗi, nhưng trên khuôn mặt của Tưởng Bạch Bình, người hiện đang là chủ nhà họ Tần lại không có chút cảm xúc nào.
Đây là lần đầu tiên Cố Kiều Kiều gặp Tưởng Bạch Bình, mẹ chồng của nguyên chủ.


Quả thật như trong sách miêu tả, đây là một người phụ nữ khá kiêu ngạo.
Nhưng kiêu ngạo thì kiêu ngạo, bà ta cũng rất có tài.

Nếu không thì làm sao có thể duy trì và điều hành được cả nhà họ Tần trong tình cảnh mọi người trong nhà đều bất tài.
Cố Kiều Kiều chậm rãi bước theo mọi người vào trong, khi đi ngang qua Tưởng Bạch Bình trong, cô bị bà ta ngăn lại: “Kiều Kiều, nghe nói trước đó cháu bị bệnh.

Nhà có nhiều việc, cô không có thời gian đến thăm cháu.

Sức khỏe cháu khá hơn chút nào chưa? Cháu không biết trong thời gian cháu không đến, cô đã nhớ cháu đến thế nào đâu.”
Tưởng Bạch Bình nở nụ cười dịu dàng, thân mật nắm lấy tay Cố Kiều Kiều.
Cố Kiều Kiều thì không sao, nhưng mẹ kế của cô đứng bên cạnh khi thấy cảnh này lại run rẩy rõ rệt.
Cố Thư Dao nũng nịu nói: “Mẹ, mẹ làm con đau.”
Đổng Tĩnh nhanh chóng buông tay, nắm chặt tay con gái, cười xin lỗi.
Cố Kiều Kiều trong lòng thấy buồn cười, vốn không định chú ý đến bà Tưởng, nhưng sau đó lại nghĩ rồi mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn cô Tưởng đã quan tâm, cháu không sao rồi.

Thời gian qua cô đã lo lắng cho cháu, cháu cũng rất nhớ cô.”
Cái gì chứ.
Thật ra trong cuốn sách, trước khi kết hôn, nguyên chủ gặp bà Tưởng không nhiều.

Lý Nhược Lan dường như không mấy quan tâm đến cuộc hôn nhân này, luôn cố ý hoặc vô tình ngăn cản con gái tiếp xúc quá nhiều với nhà họ Tần.
Vì vậy trước khi kết hôn, nguyên chủ chỉ đến nhà họ Tần vài lần, bà Tưởng cũng không hề đặc biệt yêu thương "cô".
Bây giờ, Cố Kiều Kiều nhìn bà Tưởng với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.


He he, diễn xuất thôi mà, ai sợ ai.
Cô chưa bao giờ chịu thua trước mặt hai mẹ con hoa sen trắng đó, và trước bà Tưởng khó tính này cũng không có gì phải sợ.
Tưởng Bạch Bình nhìn phản ứng của cô có chút ngạc nhiên, không biết từ khi nào cô bé này lại nhiệt tình với bà ta như vậy?
Không phải nói con bé vô lễ.
Bà ta nhớ lại trước đây, mỗi lần con bé cùng mẹ đến nhà họ Tần thì đều lặng lẽ đứng sau lưng mẹ, buồn chán nhìn xung quanh, trả lời câu hỏi của bà ta cũng vô cùng qua loa.

Chỉ khi thấy Hiên Hiên là con trai bà ta thì mắt con bé mới sáng lên.
Trước đây bà ta không thích Cố Kiều Kiều, chỉ là vì tài sản quý giá phía sau của cô mà không thể từ bỏ cuộc hôn nhân này.

Nếu không thì tại sao lại bỏ qua những cô gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện mà lại đính hôn với một đứa con gái kiêu ngạo, vô lễ như cô.
Sao bây giờ tính tình con bé này có vẻ thay đổi nhiều vậy? Có lẽ sau khi mẹ con bé mất, không còn ai bảo vệ nên nó đã nhìn rõ thế gian lạnh nhạt, biết cách lấy lòng người mẹ chồng tương lai này rồi chăng?
Trong mắt Tưởng Bạch Bình lóe lên sự đắc ý, bà vừa kéo tay Cố Kiều Kiều vào nhà vừa mời mọi người vào trong.
Cố Kiều Kiều cũng không từ chối.


Mặc dù không quay đầu lại, nhưng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của mẹ kế cô hẳn là đang đâm thẳng vào lưng cô.
Phòng khách nhà họ Tần còn lớn hơn cả sân nhà họ Cố, dù nhiều người đến như vậy mà vẫn đủ chỗ ngồi.
Nghe những lời khen ngợi không ngớt và sự ngạc nhiên chân thành của bà con, Tưởng Bạch Bình vừa tự hào vừa khinh thường, đúng là lũ nhà quê không biết gì.
Sau khi chiêm ngưỡng phòng khách rộng rãi, trang trọng, đa dạng các thiết bị điện gia dụng và nội thất nhập khẩu, mọi người chia thành hai nhóm.
Những phụ nữ lớn tuổi ngồi trong phòng khách uống trà cắn hạt dưa, còn những cô gái trẻ thì theo các cô gái nhà họ Tần ra vườn sau ngắm hoa sen trong hồ nhỏ.
“Đây là con gái cô phải không? Sao không thấy con bé ra ngoài chơi cùng mấy đứa kia?” Tưởng Bạch Bình trước đó luôn chú ý đến Cố Kiều Kiều, giờ mới để ý đến Cố Thư Dao đứng bên cạnh Đổng Tĩnh.
Đổng Tĩnh liền lấy lại tinh thần, mặt nở nụ cười: “Con bé này từ nhỏ đã có tính cách nhút nhát, không thích ra ngoài.

Bảo nó không có việc gì thì ra ngoài chơi hoa, cho cá ăn cùng bạn bè đồng trang lứa, nhưng nhất định không chịu.

Chỉ thích ở nhà, không giúp tôi làm việc nhà thì cũng đóng giày với tôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui