Tội nghiệp Lý Nhược Lan kia đi sớm, không chờ kịp cả sinh nhật hai mươi tuổi của con bé, mà trước sau cũng không cách nhau nửa tháng.
Nghĩ đến đây, mọi người lại trừng mắt nhìn hai mẹ con da mặt dày kia, ngoài miệng cười nhưng trong lòng không cười.
Dù vậy, Đổng Tĩnh vẫn hạ quyết tâm, ngày mai bà ta nhất định phải để con gái mặc cái váy này xuất hiện ở trước mặt cậu chủ nhỏ nhà họ Tần, mấy người có trừng tôi cũng vô dụng.
Thấy trạng thái khẩn trương sẵn sàng gương súng của cả hai bên, Cố Kiều Kiều nhanh chóng đứng dậy hoà giải.
“Dì Dương, chúng ta dẫn mọi người đến phòng bếp đi, chè đậu xanh đã xong rồi, cháu còn chuẩn bị rất nhiều đá lạnh nữa.” Cô cười hì hì nói.
Mọi người cho rằng cô đang miễn cưỡng cười vui, không khỏi thở dài, đứa trẻ mồ côi mẹ đúng là đáng thương, ngay cả một bộ quần áo cũng không giữ nổi.
Trong phòng bếp, mấy người phụ nữ vây xung quanh Cố Kiều Kiều, vuốt đầu cô an ủi: "Ôi, bọn dì cũng không giúp gì được cho cháu, da mặt mẹ kế của cháu thật sự quá dày.”
Dương Thúy Phân cẩn thận quan sát sắc mặt của cô: "Nếu cháu không vui, thì để dì đi cướp váy về cho cháu.” Con mụ Đổng Tĩnh kia tay gầy chân nhỏ, chắc chắn không phải là đối thủ của bà ấy.
Cùng lắm thì sau này lại làm ầm một trận với Cố Tư Triết, hoàn toàn đắc tội ông ta.
Cố Kiều Kiều lắc đầu, giả vờ kiên cường, cô nói: "Dì, cháu không sao cả, chỉ là một cái váy mà thôi, nhường cho chị ấy là được.”
Thật ra trong lòng cô đã sớm vui đến mức muốn nở hoa, ha ha, hy vọng ngày mai chị kế của cô không hối hận là được.
Buổi tối hôm đó, sau khi ăn xong, Cố Kiều Kiều trở về phòng từ sớm.
Ngày mai sẽ diễn ra một màn kịch hay, cô cần phải dưỡng sức.
Không biết bố cô đã đi đâu chơi bời, thậm chí còn không về ăn tối.
Trước đây, khi Lý Nhược Lan còn sống, Cố Tư Triết thường xuyên ra ngoài ăn chơi đàng điếm, hai người cãi nhau không ít lần.
Nhưng bọn họ đều giấu kín nguyên chủ.
Thật đáng thương người làm mẹ như Lý Nhược Lan, chỉ mong muốn cô con gái của mình có thể lớn lên một cách không lo âu suy nghĩ.
Chỉ có Cố Kiều Kiều, người xuyên không đến đây mới biết Cố Tư Triết cặn bã đến mức nào, uống rượu, cờ bạc và ngủ với gái, không thiếu một cái nào.
Ông ta chỉ sống dựa vào của hồi môn của vợ, dù tiền lương mỗi tháng của ông ta không còn dư lại bao nhiêu, nhưng vẫn không cần lo cơm ăn áo mặc.
Theo cô, những gã đàn ông như vậy đáng bị treo lên đánh, một lần không đủ thì hai lần.
Hì hì, cô tuyệt đối sẽ không thú nhận rằng mình có ý định lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, ai bảo Cố Tư Triết thường xuyên dọa sẽ đánh cô.
Nếu không phải thấy cụ trưởng tộc bảo vệ cô năm lần bảy lượt thì có lẽ cô đã rơi vào tay ông ta rồi.
Trước đây Lý Nhược Lan quản lý rất nghiêm khắc nên ông ta tém lại bớt, không dám uống đến say khướt mới về nhà.
Hai tháng đầu khi Đổng Tĩnh vừa về nhà họ Cố, ông ta cũng e ngại mấy phần.
Nhưng kể từ khi sự việc bà ngoại Đổng ăn cắp vòng tay bị lộ, ông ta dường như nghĩ rằng mình đã nắm được thóp của nhà họ Đổng, lại bắt đầu không kiêng nể gì cả, ban đêm không thèm về nhà, thỏa thích rượu chè gái gú.
Khi ông ta về nhà trong tình trạng say khướt, ông ta cũng chỉ nói qua loa với vợ rằng ông ta đi uống rượu với lãnh đạo.
Đổng Tĩnh nghe vậy thường chỉ cười rồi gật đầu, không vạch trần ông ta.
Mụ ta mang nước súc miệng đến cho ông ta súc miệng, chuẩn bị nước rửa chân cho ông ta.
Ngay cả Cố Kiều Kiều đứng nhìn ở đằng xa cũng nhìn thấy được những vết son trên áo vest, nhưng mụ ta lại xem như không thấy gì cả.
Chậc chậc, Cố Kiều Kiều không khỏi cảm thán, bản lĩnh chịu đựng như Ninja Rùa này của mẹ kế của cô đúng là tài giỏi!
Tối nay, có vẻ như Cố Tư Triết lại về nhà vào nửa đêm.
Ông ta không có ở nhà, nên hai mẹ con Đổng Tĩnh đang thì thầm với nhau trong phòng khách.
Hì hì, hai người nói nhỏ thế nào cũng vẫn không thoát khỏi lỗ tai Cố Kiều Kiều, ai bảo cô có đôi tai thính như Thuận Phong Nhĩ chứ.
Cô cẩn thận áp tai vào cửa phòng ngủ phụ để nghe lén cuộc trò chuyện bên ngoài.
Cô không hề cảm thấy xấu hổ về hành vi nghe trộm của mình.
Này này, hai mẹ con họ lúc nào cũng muốn tính kế cô, cô không thể không đề phòng.
Cố Thư Dao than phiền: “Mẹ ơi, cái giường cứng quá, nằm cộm muốn chết, con phải ngủ ở đó đến khi nào đây.”
Đổng Tĩnh nhìn thấy quầng thâm trên mặt con gái, cũng có chút xót xa: “Đã thêm một lớp đệm rồi mà, vẫn ngủ không ngon sao?”
Cố Thư Dao tiếp tục phàn nàn: “Đâu chỉ là ban đêm ngủ không ngon, người ta còn không có cả chỗ để thay quần áo.
Buổi sáng càng không thể ngủ nướng, mỗi ngày đều phải mặc quần áo và gấp chăn xong trước khi cả nhà thức dậy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...