“Cảm ơn bố, bố thương con nhất.” Cố Thư Dao cười thẹn thùng.
Cố Tư Triết đắc ý gật gật đầu, đứa con gái kế này so với đứa con nghiệp chướng kia của ông ta thì dễ đối phó hơn nhiều.
“Chẳng qua là chỉ sợ đã không kịp nữa rồi anh Cố ạ, bữa tiệc của nhà họ Tần sẽ diễn ra vào ngày mai.
Nếu không để con bé mặc đồ của Kiều Kiều trước đi, hai đứa nhỏ cũng không khác nhau là mấy.”
Cố Kiều Kiều nghe đến đó thì đặt đũa xuống, lười nhác vươn vai, cái gì nên tới rồi cũng sẽ tới mà thôi!
Trong cuốn truyện thập niên đó, điều làm nguyên chủ canh cánh trong lòng ngoại trừ việc sau khi mẹ kế vào nhà, căn phòng “cô” ở 20 năm bị đổi chủ.
Ngoại trừ việc người bố ruột không động vào một đầu ngón tay của “cô” trong hai mươi năm nay bắt đầu thường xuyên đánh đập “cô”.
Ngoại trừ việc từ trước đến nay cả nhà thím Hai vẫn luôn đối xử ôn hòa vui vẻ với “cô” lại bắt đầu nói chuyện kẹp dao giấu kiếm với “cô”...
Thôi, từ khi Đổng Tĩnh vào cửa, cuộc đời của nguyên chủ như ngã từ thiên đường xuống địa ngục chỉ trong nháy mắt, đâu chỉ có một hai chuyện không như ý khiến “cô” thất vọng buồn bã.
Nhưng chuyện chiếc váy trắng bị cướp đi này lại khiến nguyên chủ khó buông bỏ trong rất nhiều năm sau đó.
Đây là món quà sinh nhật tuổi hai mươi mà mẹ “cô” đã chuẩn bị cho “cô”, thậm chí “cô” còn chưa bao giờ mặc ra ngoài.
Trong cốt truyện gốc, Đổng Tĩnh cũng lấy cớ vì Cố Thư Dao không có quần áo mới, nên mới muốn mượn đồ của nguyên chủ mặc.
Cố Tư Triết chẳng quan tâm, dù sao số quần áo trong tủ quần áo của đứa con gái hư đốn kia không đủ chỗ đựng, cho chị kế hai bộ thì đã sao.
Nhưng Đổng Tĩnh lại cố tình chỉ muốn chiếc váy trắng đó trong cả tủ quần áo.
Nguyên chủ ôm không buông tay, kháng nghị rằng đây là bộ váy cuối cùng mà mẹ của “cô” mua cho “cô” lúc bà ấy còn sống, có ý nghĩa kỷ niệm.
Nhưng Cố Tư Triết đâu thèm để ý tới mấy cái này, cướp lấy bộ váy từ trong tay cô đưa cho Cố Thư Dao.
Thậm chí còn quát cô với vẻ không kiên nhẫn: "Mày đã được sống sung sướng hai mươi năm, nên thấy thỏa mãn.
Chẳng qua chỉ là một bộ váy mà đã nắm chặt không bỏ.
Đồ con gái hư đốn, mày cũng không biết nghĩ đến lợi ích chung tựa như bà mẹ chết sớm của mày vậy.”
Nguyên chủ không nhắc tới việc mẹ đẻ mua cho “cô” thì thôi.
Cố Tư Triết nhớ tới người vợ cả Lý Nhược Lan đã qua đời, thì cảm giác sợ hãi khi bị chi phối đó lại ập vào mặt, suýt chút nữa lại "tác động vật lý" nguyên chủ một trận vì không khống chế được cảm xúc.
Cứ thế, cái váy trắng rơi vào trong tay của Cố Thư Dao, rất nhiều năm sau nguyên chủ vẫn ghi tạc ánh mắt hả hê của hai mẹ con đó sau khi lấy được chiếc váy trắng ở trong lòng.
Đó là đồ của “cô”.
“Cô” không giữ được căn phòng ngủ của mình, không giữ được quần áo của mình, nếu mẹ “cô” ở dưới biết được chuyện này thì liệu có trách “cô” không có năng lực hay không.
Cái váy đó chính là quà sinh nhật của “cô”.
Ở chốn thôn quê nhỏ vùng Tây Bắc hoang vu này, mọi người ăn no mặc ấm còn không dễ, sao có thể mua được trang phục xa hoa như thế.
Chiếc váy đó là lúc mẹ ruột của nguyên chủ còn sống cố ý dắt “cô” đi thị trấn mua.
Nghe người bán hàng ở cửa hàng bách hóa giới thiệu, đây là mẫu mới nhất của Hồng Kông.
Lý Nhược Lan cũng phải cắn răng nửa ngày mới dám bỏ tiền mua bộ váy liền áo màu trắng như tuyết, làn váy thêu những bông hoa nhỏ màu đỏ, có tay nghề tinh xảo này cho con gái.
Lúc ấy nguyên chủ kích động đến mức hôn lên mặt mẹ của “cô” mấy cái thật mạnh.
“Có gì đâu, đâu đáng để con vui mừng như vậy.
Nhớ năm đó khi mẹ tròn hai mươi tuổi, ông ngoại của con...” Lý Nhược Lan nhìn biển hiệu sáng long lanh ở nơi xa, dường như đang chìm sâu trong suy nghĩ.
“Mẹ, ông ngoại mua gì cho mẹ, sao mẹ không tiếp tục nói?” Nguyên chủ ngẩng đầu lên, hỏi với vẻ mặt vô tư.
Lý Nhược Lan thoát khỏi hồi ức, lấy lại tinh thần, vuốt lấy mái tóc đuôi ngựa của con gái cưng tỏ vẻ không có việc gì: "Không có gì.
Chờ tới sinh nhật hai mươi tuổi rồi con hãy mặc cái váy này nhé, mặt trời của mẹ chắc chắn là cô gái đẹp nhất thôn.”
Đáng tiếc mẹ nguyên chủ đột nhiên rời đi, thậm chí còn không thể để lại vài câu trăng trối.
Bà không thể nhìn thấy thấy báu vật mà bà nâng niu trong lòng bàn tay từ nhỏ mặc chiếc váy trắng lộng lẫy trở thành đứa bé xinh đẹp nhất thôn.
Cố Kiều Kiều nghĩ đến cốt truyện gốc, bỗng dưng nước mắt tuôn trào.
“Khóc khóc khóc, khóc cái gì mà khóc, thật là xui xẻo.” Cố Tư Triết ném đũa xuống, nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt hung dữ.
Cô khóc sao?
Có chuyện gì trong giới giải trí hiện đại mà cô chưa từng trải qua chứ.
Nhân vật nắm trong tay rồi còn bị người ta cướp, phim sắp chiếu lại bị kéo dài vô hạn, chương trình tạp kỹ đã bàn xong, nói hủy là hủy...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...