“Con, con làm sao vậy ạ? Mẹ kế, con chỉ là khắc tên của mẹ ruột lên vòng tay mà mẹ để lại cho con mà thôi.
Mẹ kế kích động như vậy làm gì, chẳng phải là vì việc không theo như tính toán của mẹ đấy chứ?” Câu nói của Cố Kiều Kiều chứa nhiều ẩn ý.
Cố Tư Triết cũng nhìn vợ với ánh mắt hoài nghi.
“Không, em không hề.
Anh Cố, em chỉ cảm thấy cái vòng đang nguyên vẹn lại đi khắc chữ lên trên, chỉ sợ tương lai bán lại không được giá nữa mà thôi.” Đổng Tĩnh sốt ruột hoảng hốt giải thích.
Hiện giờ trong bụng mụ còn chưa có động tĩnh gì, lần trước còn xảy ra việc mẹ mụ ăn cắp nên bây giờ vị trí của mụ vẫn chưa đủ trọng lượng trong lòng người đàn ông này, cũng không phải lúc có thể nắm chắc cái nhà này trong tay.
Không thể khiến cho người đàn ông này có bất kỳ nghi ngờ nào mới được.
“Ai, ai nói là muốn bán vòng tay vậy ạ? Ai muốn bán vòng tay của mẹ con.
À con hiểu rồi.
Mẹ kế, mẹ sẽ không nghĩ đến việc mang vòng tay này về nhà mẹ đẻ của mẹ, bán nó cho em trai của mẹ để trả nợ cờ bạc đấy chứ?” Cố Kiều Kiều giả vờ hiểu ra, lớn tiếng hỏi lại.
Nhìn vẻ mặt của người đàn ông đột nhiên trở nên khó coi, Đổng Tĩnh vội vàng xua tay: “Em không có, anh Cố, anh phải tin tưởng em.
Em hứa với anh, sau này em sẽ không hỏi han gì về bất cứ tài sản nào ở trong nhà nữa.”
Xoay người mụ lại trừng mắt nhìn đứa con riêng của chồng, sắc mặt xanh mét.
Cố Kiều Kiều thè lưỡi với mụ, nên làm gì tiếp đây nhỉ, à nên đổ thêm dầu vào lửa thôi.
Đây chẳng phải là bản lĩnh giữ nhà của mụ ta à.
“Anh Cố...”
Nhìn dáng vẻ yếu đuối đáng thương, mặt cắt không còn một giọt máu của vợ, Cố Tư Triết trừng mắt nhìn Cố Kiều Kiều một cái, đứa con trời đánh này.
“Được rồi, việc này dừng ở đây, không được nhắc lại nữa.”
Cố Kiều Kiều thấy chẳng sao cả, cầm đũa tiếp tục ăn cơm khô.
Hai cái vòng tay này cứ để ông bố tồi của cô bảo quản một thời gian đi, rồi cũng có một ngày cô sẽ lấy lại toàn bộ của hồi môn của mẹ cô, không thiếu một món.
“Đúng rồi anh Cố, suýt chút nữa thì quên nói với anh, nhà họ Tần cũng gửi thư mời cho nhà chúng ta.” Ánh mắt Đổng Tĩnh long lanh: "Anh thấy em có nên dắt hai đứa cùng đi không?”
Đương nhiên là phải đi rồi, mụ ta lặng lẽ nắm chặt tay ở dưới bàn.
Chỉ cần để mụ gặp được người đứng đầu nhà họ Tần một lần, chắc chắn mụ có thể đoạt được mối hôn sự này từ trong tay con kế.
Cứ để cho đứa con kế này tiếp tục diễu võ dương oai ở trước mặt mụ ta đi, rồi sẽ có một ngày nó phải cầu xin mụ mà thôi.
Cố Tư Triết nghe thấy chuyện này thì vô cùng sửng sốt, chẳng qua lại nhanh chóng xua tay: "Nếu người ta đã mời thì em cứ đưa hai đứa nó đi đi.”
Sau đó ông ta cau mày nhìn Cố Kiều Kiều đang há to miệng ăn cơm khô ở phía đối diện: "Mày cái đứa nghiệp chướng này, mối hôn sự tốt sắp bị mày phá tan rồi đấy… Đây là cơ hội cuối cùng của mày, đi mà nói chuyện với nhà người ta cho đàng hoàng, xem người ta có còn cần mày không.”
Cố Kiều Kiều trợn trắng mắt, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên, tiếp tục ăn cơm.
Hôm nay bánh bao kẹp thịt ăn ngon ghê, vỏ ngoài thì xốp, thịt thì tươi ngon cực kỳ.
Người ta nói muốn nắm được trái tim của một người đàn ông thì đầu tiên phải nắm được dạ dày của người đàn ông đó.
Bà ngoại kế kia đã làm một chuyện mất mặt như thế mà hai người này vẫn có thể yên bình như lúc ban đầu nhanh như vậy, ngoại trừ việc mẹ kế của cô thổi gió bên gối giỏi thì chắc chắn ông bố tồi của cô cũng không thoát được tay nghề làm bếp của mụ ta.
Ôi trời, có tay nghề này mà không chịu làm chuyện khác, cứ lo nhìn chằm chằm vào đồ của người ta mãi thôi.
“Em còn có chuyện muốn nói với anh Cố, Dao Dao không có bộ váy nào để đi dự tiệc hay gặp khách cả.” Đổng Tĩnh ngượng ngùng vân vê tóc mái trên trán: "Anh biết đấy, bố ruột của con bé là một kẻ không đàng hoàng, mấy năm trước đừng nói là cho con bé mặc đồ mới, bình thường cơm ăn cũng không đủ no.
Cũng nhờ sau khi đi theo em đến nhà họ Cố, mới được sống những ngày tháng thoải mái.
Hơn nữa anh lại xem con bé như con gái ruột, đứa nhỏ này còn thường nói với em rằng con bé rất hạnh phúc khi được ở trong căn nhà này.
Anh Cố là người con bé kính nể nhất, có văn hóa lại còn biết chăm lo cho gia đình.”
Cố Tư Triết được khen, lỗ chân lông cả người cũng trở nên thoải mái, hăng hái cười nói: “Dao Dao cũng là con gái của bố, tất cả đồ đạc đều phải giống như Kiều Kiều mới được, mua cho con bé thêm hai bộ đồ mới đi.”
Đổng Tĩnh vỗ lưng con gái, hờn dỗi: “Còn không cảm ơn bố con đi.” Nói rồi mụ ta cười duyên với người đàn ông: “Thấy không, đứa nhỏ này chỉ mới nghe được chuyện mua đồ mới cho nó thôi mà đã vui đến choáng cả đầu rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...