Khi mọi người chuẩn bị tấn công hai vợ chồng Đổng Tĩnh, trưởng tộc nhà họ Cố run rẩy chống gậy bước tới.
“Có chuyện gì, là tôi đồng ý cho đứa nhỏ này mang bài vị về nhà, ai có ý kiến?”
Đổng Tĩnh cũng từng gặp trưởng tộc nhà họ Cố, khi vừa gả vào nhà họ Cố, ngay ngày hôm sau mụ ta đã theo chồng tới nhà chồng để chào hỏi.
Nhưng cụ lại hết sức lạnh lùng với mụ ta, còn khinh thường ra mặt, đến cả việc che giấu cũng chẳng buồn làm.
Thậm chí bọn họ còn chưa uống hết chén trà cụ đã sai cháu trai tiễn bọn họ ra ngoài.
Đổng Tĩnh biết tang lễ của Lý Nhược Lan kết thúc chưa được bao lâu mà mụ ta đã bước chân vào nhà họ Cố khiến cho mọi người trong thôn đều hết sức coi thường, nhưng chưa từng có ai khinh thường mụ ta ra mặt như thế cả.
Cố Tư Triết an ủi mụ, cụ trưởng tộc vốn có tính cách như thế, từ nhỏ ông ta đã phải tập thành quen nên cũng đành chấp nhận.
Cho dù ở nhà bị cụ trưởng tộc trút giận thì người tự đại như Cố Tư Triết cũng không dám cả gan thách thức quyền uy của cụ.
Dù sao thì không chỉ trong nhà họ Cố, thậm chí ở trong thôn, cụ trưởng tộc cũng là người đức cao vọng trọng.
Không ngờ cụ trưởng tộc lãnh đạm, lạnh lùng, không thân cận với người khác lại có ngày vượt đường xa chạy tới làm chứng cho một bé gái.
Từ nhà cụ ấy tới nhà họ Cố phải đi bộ hơn mười lăm phút.
Đổng Tĩnh ngồi trên sô pha trong phòng khách, kinh hãi hồi lâu, mụ vẫnchưa quên được sắc mặt âm u của cụ trưởng tộc và ánh mắt nhạo báng của các vị hương thân phụ lão.
Trước lời mỉa mai, châm chọc của mọi người, mụ ta đột nhiên mất hết can đảm, tức tốc chạy về nhà.
Đến bây giờ, mụ ta lại cảm thấy hối hận.
Rõ ràng mụ ta có thể phản bác lại mà.
Dù sao mụ ta cũng không cố tình vu oan cho con chồng.
Không phải do vì mụ ta sợ cô đi vào con đường sai trái thôi sao? Rõ ràng mụ ta có lòng tốt như thế.
Hơn nữa cũng chỉ lỡ lời một câu, sao cứ phải làm căng với mụ ta, còn mạt sát tất cả những chuyện khi xưa mụ ta làm nữa.
Lùi một vạn bước* mà nói, kẻ muốn đánh chết Cố Kiều Kiều chính là bố ruột của cô, người mẹ kế như mụ ta còn chẳng động vào một ngón tay của cô.
*Chuyện không xảy ra thì sẽ không xảy ra, chuyện không nên xảy ra sẽ không thể xảy ra.
Tại sao lại trút hết sự tức giận lên người mụ ta chứ.
Đổng Tĩnh còn đang ngổn ngang trăm mối tơ vò, Cố Tư Triết đã trở về, mặt mày tái mét, ông ta bất mãn trừng mắt lườm vợ mình đang ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha.
“Em chạy cái gì mà chạy?”
“Anh Cố, xin lỗi, không phải em cố ý vu oan cho Kiều Kiều, anh đừng nghe những người đó nói bậy.
Em…” Đổng Tĩnh hốt hoảng giải thích.
“Vu oan thì vu oan, em chạy cái gì?” Cố Tư Triết thất thần đáp.
Vợ bỏ chạy, để lại một mình ông ta đối mặt với ông cụ trưởng tộc bảo thủ kia.
Cụ mắng cho Cố Tư Triết một trận tơi bời, mắng ông ta tái hôn trong lúc còn để tang, bạc bẽo vô tình, mắng ông ta đầu óc hồ đồ, khắt khe với con gái ruột, mắng ông ta ma xui quỷ khiến nên mới cưới phải thứ ác độc như thế.
Bị ông cụ trưởng tộc mắng cho một trận ngay trước mặt bà con lối xóm, Cố Tư Triết cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi nào.
Về sau nói không chừng bọn họ đều sẽ thầm cười nhạo ông ta.
Cố Tư Triết càng nghĩ càng tức, trông thấy Cố Kiều Kiều đi ngang qua phòng khách, trở về phòng mình, ông ta càng giận sôi máu.
Tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay còn không phải là do nghiệp chướng này rước về hay sao?
Nhưng bây giờ ông ta không dám tùy tiện cầm gậy đánh cô nữa, ông cụ trưởng tộc đi đứng chậm chạp, ắt hẳn còn chưa đi xa.
Không sao hết, tương lai còn dài.
Có điều ông ta cũng tò mò, ông cụ trưởng tộc tuổi đã lớn, đi đứng bất tiện.
Sao thứ nghiệp chướng này có thể mời cụ ta ra ngoài được cơ chứ?
Cố Kiều Kiều: Bí mật!
Từ lúc tinh mơ bà ngoại Đổng đã đưa Cố Thư Dao ra ngoài, nói muốn lên chùa thắp hương, chẳng may bỏ lỡ chuyện náo nhiệt diễn ra ban sáng.
Khi bọn họ trở về, Đổng Tĩnh như thể tìm được tri kỷ, mồm năm miệng mười thuật lại sự việc cho mẹ mình nghe.
“Mẹ nói xem, con làm mẹ kế có dễ dàng gì đâu cơ chứ? Con nào có nói nó là trộm, việc gì con phải hủy hoại thanh danh của nó? Mẹ không trông thấy ánh mắt nó đó nhìn con đâu, có khi nó chỉ hận không thể nuốt sống con luôn.
Cũng không biết khi còn sống Lý Nhược Lan đã cho bọn họ ăn bùa mê thuốc lú gì, mà lại che chở con nhãi mưu mô đó như thế.”
Bà ngoại Đổng thở dài một hơi, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Anh cả Cố đi làm rồi, con nhãi ranh đó cũng đã đi ra ngoài, không biết đi đâu.” Đổng Tĩnh sốt ruột xua tay.
Trong cái nhà này, đến cả nói đôi ba câu mà mụ ta cũng phải lén lút như kẻ trộm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...