Thập Niên Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo


Vào đầu thu năm 1973.

Buổi chiều, trong khu nhà của công nhân nhà máy luyện kim An Thành, lá cây vàng khô bay theo gió, rơi lặng lẽ trên mái tóc đen bóng dày đặc của cô gái, nằm lệch lạch trên đầu.

Ninh Kiều nghiêng đầu, nhẹ nhàng lấy lá rơi trên đầu xuống.

Một tia nắng chiếu xuống, ấm áp, làm cho làn da trắng mịn càng thêm trong veo, cô yên lặng nhìn những người đi qua đi lại trong sân, đôi mắt hạnh trong veo ướt át.

“Nhìn những đứa trèo cây và nhảy dây trong sân, còn có những đứa trẻ hẹn nhau ra ngoài chơi, chắc làm cho cô con gái nhà họ Ninh ghen tị chết mất.” Cách đó không xa, thím Lưu nói thầm, “Cô bé nhìn thèm thuồng, cũng khá đáng thương.”

Thím Lưu là vợ của công nhân Tần Công Đích ở nhà máy, một mình nuôi hai cô con gái lớn lên ở trong thôn, sau khi hai cô con gái lấy chồng, bà ta thu xếp hành lý vào thành, chuyển vào khu nhà công nhân viên chức và sống cùng chồng.

Ban ngày khi chồng bà ta đi làm, bà ta liền đi khắp nơi, ban đầu bà ta lấy chuyện nhỏ nhặt ở trong nhà mình ra nói, thời gian dài, bà ta đào bới được nhiều chuyện trong khu nhà công nhân viên chức, bắt đầu tìm hiểu chuyện gia đình người khác.

Có người cười như nghe được một chuyện gì đó mắc cười: “Cha mẹ nuông chiều, anh trai bảo vệ như báu vật, từ nhỏ đến lớn không thiếu sữa bò và sữa bột, đơn vị phát phiếu vải cái thứ nhất là ưu tiên cho cô ấy, ngay cả nước sôi để nguội cũng không cho cô ấy uống, phải pha đường đỏ vào, làm sao lại đáng thương được?”

Thím Lưu chuyển vào khu nhà công nhân viên chức đến bây giờ, hiếm khi gặp được cô con gái xinh đẹp nhà chủ nhiệm Ninh.

Hầu hết thời gian, Ninh Kiều đều ở nhà, cho đến lúc này bà ta mới nghe nói, nguyên lai cô bé là được nuông chiều từ nhỏ.


Bà ta nghe xong mắt trợn tròn, cảm thán: “Người không biết thì cứ tưởng là con gái của nhà tư bản.”

Trái tim thím Ngô đập thình thịch, dùng khuỷu tay đẩy bà ta một cái: "Nói bậy bạ gì vậy!"

Thím Lưu chợt cảm thấy chính mình lỡ lời, che miệng lại, bên tai đỏ bừng.

Lúc này sao có thể nhắc đến tiểu thư nhà tư bản gì đó, nếu bị người có tâm tố cáo, là gây thêm phiền phức cho người ta, cũng gây phiền phức cho mình.

“Cô gái nhỏ được nuông chiều lớn lên, chính là trổ mã đến thủy linh, trắng nõn non mềm, so với trên báo nữ đồng chí còn muốn đẹp hơn." Thím Lưu chuyển đề tài, "Cô ấy năm nay mới mười tám tuổi đúng không?"

“Vừa tròn mười tám, khi còn bé rất xinh đẹp, lớn lên càng duyên dáng yêu kiều.”

Sáng sớm vừa có một trận mưa mùa thu, mặt đất vẫn còn nửa khô nửa ướt, mấy đứa trẻ chạy qua, bùn bắn tung tóe vào váy trắng của Ninh Kiều, rơi xuống một vệt bùn dày đặc trên chiếc váy liền áo tinh xảo.

Cô vừa định nói chuyện, bọn trẻ lập tức nhảy ra xa nửa mét.

Bọn nhỏ đều biết gặp rắc rối.

Cô bé tết bím tóc sừng dê rụt cổ, trốn sau lưng anh trai mình.

Ninh Kiều cúi đầu muốn lau bùn trên váy, bàn tay mảnh khảnh bỗng dừng lại.

Hơi bẩn.

Lại ngước mắt lên, nhìn đứa bé sợ tới run lẩy bẩy, cô tốt bụng an ủi: "Không sao, mấy đứa đừng sợ.

“Tụi em mới không sợ chị đâu." Cậu bé cầm đầu vừa nói xong, những đứa nhỏ khác thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh trái tim lại treo lên, "Chúng em sợ anh của chị!"

“Anh trai chị sẽ đánh người..."

Vừa nói xong, một đám bọn nhỏ "Bá" một cái xoay người, chạy trốn đến sắp không thấy bóng dáng.

Mấy thím xem náo nhiệt cười ra tiếng.

Từ nhỏ, thân thể của Ninh Kiều yếu ớt, lúc sinh ra đã nhỏ gầy hơn so với đứa trẻ bình thường.

Chậm rãi, càng nhiều tật xấu xuất hiện, gió vừa thổi liền cảm lạnh, vừa ra nắng liền bị cảm nắng, chiếu cố cô phải phí càng nhiều sức lực.


Đứa nhỏ này mặc dù từ nhỏ đã yếu ớt, nhưng cũng nhu thuận, khó chịu ngay cả nước mắt cũng không rơi, một đôi mắt to ngập nước chớp chớp nhìn chằm chằm người lớn, chọc cho cha mẹ cùng anh trai cô càng thêm đau lòng, cũng dốc hết sức cưng chiều cô.

Toàn bộ khu nhà dành cho công nhân viên chức nhà máy luyện kim, có mấy người không biết Ninh Kiều được nuông chiều lớn lên? Điều kiện sinh hoạt của đứa trẻ trong thành phố ưu việt hơn một chút, nhưng con gái nhà ai nuôi cũng không giống nhà họ Ninh, liền nói bộ váy liền áo Ninh Kiều đang mặc và đôi giày da đang mang, đều là mua ở cửa hàng bách hoá, rất cầu kỳ.

“Đừng chạy, đừng chạy." Ninh Kiều nhẹ giọng gọi.

“Đừng đuổi theo, đừng đuổi theo!” Cậu bé cầm đầu nói.

“Không sao, chị ấy không đuổi kịp chúng ta!”

“Đúng vậy, thân thể chị ấy không tốt, chạy không nhanh!”

Ninh Kiều mỉm cười nói: "Tuy rằng chị chạy không nhanh, nhưng chân của các em ngắn lắm.”

Đám trẻ con nghịch ngợm cúi đầu, nhìn đôi chân ngắn của mình.

Nghi ngờ cuộc sống.

-

Ninh Kiều trêu chọc mấy đứa nhỏ, khóe miệng vểnh lên thật cao, tâm tình vừa vặn đang tốt, liền nghe thấy cách đó không xa lăn tới bánh xe đạp.

Mấy đứa nhóc lập tức ồn ào lên.

“Là anh Ninh Dương!”


“Đi mau đi mau!”

“Hưu" một cái, mấy đứa nhỏ chạy qua Ninh Dương bên người lúc xa xa tránh ra, nhanh như chớp chạy đi thật xa.

Ninh Dương giơ bàn tay lên, giả bộ muốn đánh người.

Nữ đồng chí tóc ngắn bên cạnh ngăn lại, vừa bực vừa buồn cười: "Bao nhiêu tuổi rồi, còn gây lộn với trẻ con.”

Ninh Dương nhún vai, thuận thế cầm tay lái xe đạp, giúp vợ đẩy.

Anh ấy lớn hơn em gái năm tuổi, năm nay hai mươi ba, tham gia công tác đã mấy năm.

Mọi người cùng ở một khu nhà, nhà nào đều có lúc mâu thuẫn, lại chỉ có nhà họ Ninh mỗi ngày vui vẻ hòa thuận, một đại gia đình, ai cũng chưa từng đỏ mặt với ai.

Thẳng đến cuối tháng trước, Ninh Dương kết hôn, trong sân liền có người chờ xem kịch hay.

Gia cảnh của Tiêu Xuân Vũ cũng không tầm thường, tính tình sảng khoái nóng nảy, có cái gì thì nói cái đó.

Bình thường Ninh Kiều được cưng chiều đến nũng nịu, đó là người nhà cô vui vẻ, nhưng vợ của anh trai cô còn có thể xuất phát từ đáy lòng đối tốt với em chồng sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận