Lê Tuyết đi theo Triệu Cầm chào hỏi.
Dù sao Triệu Cầm cũng là vợ của chủ tịch, nhất là trong nhiều năm qua bà đã đồng hành cùng cha Lục trong nhiều hoạt động kinh doanh khác nhau, đã có trong giới những quý bà của riêng mình, bình thường rảnh rỗi sẽ ra ngoài uống trà, chăm sóc sắc đẹp với đám người này, mối quan hệ vẫn tốt.
"Yo, Tiểu Tuyết đã lớn như vậy rồi sao? Thật xinh đẹp, Cầm à, chị phải trông cho cẩn thận nha, vài năm nữa là con bé đã có thể kết hôn rồi đó!""Đúng vậy, không biết anh chàng nào có may mắn này nhỉ?"Triệu Cầm che miệng cười: "Ôi thôi, nó mới bao lớn chứ, tôi còn muốn nó ở bên tôi mấy năm nữa cơ.
Tôi ấy à, không đòi hỏi giàu sang quyền quý gì, chỉ mong tìm được một người đối xử chân thành và sống một cuộc sống bình an hạnh phúc với nó là được rồi.
"Một vị phu nhân bên cạnh không vui liếc mắt nhìn bà: "Dù sao chị cũng là người có hiểu biết, sao có thể không có yêu cầu gì vậy.
Nói thật, con bé xinh gái như vậy, gả cho người kém thì chưa chắc đã là chuyện tốt.
""Hơn nữa các cậu chủ trong giới chúng ta đều không tệ, ví dụ như thằng nhóc nhà họ Cung đấy, quả thật là một người đẹp trai ưu tú, không biết sau này cô gái nào sẽ xứng với cậu ấy đây?"Triệu Cầm nghe xong cảm thấy trong lòng hơi ngứa ngáy, nhưng bà cũng hiểu rõ nhà họ Cung không phải nhà mà nhà họ Lục có thể trèo cao, không nên nghĩ ngợi lung tung.
Bà mỉm cười và đổi chủ đề.
Lê Tuyết ở cùng bà một lúc rồi báo với Triệu Cầm: "Mẹ ơi, con đi toilet, mẹ cứ trò chuyện đi ạ.
"Triệu Cầm cũng biết cô buồn chán nên gật đầu: "Đi đi, lát mà gặp được dịp vui thì cứ tán gẫu, mẹ cũng không cần con đi cùng nữa.
"Lê Tuyết mỉm cười gật đầu.
Thằng nhóc cũng đi chơi với người ta rồi, nó có bạn chơi riêng và hay được Triệu Cầm đưa đi chơi nên cũng quen biết được nhiều đứa trẻ cùng trang lứa.
Lê Tuyết đi một vòng từ đây qua, trực tiếp đi tới biệt thự.
Đi được nửa đường thì cô ngăn một người phục vụ lại để hỏi đường, sau đó đi theo hướng anh ta chỉ.
Tầng một có nhà vệ sinh, gần bếp và phòng ăn, vị trí tương đối kín.
Lê Tuyết vừa đi ra khỏi phòng đã nghe thấy có người nói chuyện.
Nghe có vẻ hơi quen thuộc.
"Ha, Cung Cẩn Hoa, anh là cái thá gì chứ? Dựa vào đâu tôi phải nghe theo sự sắp xếp của anh?""Ý của cô Lục là muốn từ bỏ cuộc thi múa lần này à?""Anh đang uy hiếp tôi?"! Là Lục Mạn Mạn! và nam chính?Lê Tuyết nhanh chóng trốn sang một bên, vểnh tai lên, tiến lại gần mới có thể nghe rõ.
"Nếu cô Lục không muốn tham gia cũng được, tôi thấy cô Thư Vân Hề có vẻ thích đấy, hay là! ""Anh Cung!"Lục Mạn Mạn lạnh lùng ngắt lời anh ta: "Anh muốn thế nào?""Ha ha, cô Lục thế này thật dễ thương.
"Nghe đến đây, Lê Tuyết không nhịn được làm ra vẻ nôn mửa, đôi mắt to như muốn trợn lên trời.
Có cần khác người vậy không?Cô nhớ lại lúc mình đọc truyện đâu có đoạn này đâu nhỉ?Mà khi truyện viết đến đoạn nam chính thì Lục Mạn Mạn bài xích nam chính là vì cô ta ghét Thư Vân Hề.
Thế nên khi mới bắt đầu tiếp xúc luôn có thái độ rất lạnh lùng, nhưng khi chung sống hoà hợp, lại càng thấy nam chính không hề hiền lành, lịch thiệp như cô ta tưởng tượng mà ngược lại anh ta quấn lấy cô ta như một kẻ lưu manh vô lại.
Nghĩ đến kiếp trước có lần cô ta nhìn thấy anh ta và Thư Vân Hề ở cùng nhau, đối xử tôn trọng nhau như đối với khách, khách sáo và dịu dàng, cô ta còn cho rằng nam chính coi thường mình.
Ừ đúng, chính là kiểu đối xử khác biệt, hai người còn dằn vặt và hiểu lầm qua lại, cuối cùng nam chính ôm Lục Mạn Mạn và đau khổ nói: “Mạn Mạn, em vẫn không hiểu sao? Anh yêu em, chỉ có ở trước mặt em anh mới có dáng vẻ chân thật như này!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...