Lê Tuyết đối diện với khuôn mặt thanh tú kia, ánh mắt dừng lại hai giây, sau đó cứng ngắc nâng cằm lên một chút, cố hết sức ra vẻ kiêu ngạo.Lục Lương nhận ra cô và không cho cô cơ hội biểu diễn nên cậu liếc qua như không nhìn thấy.Trong mắt không có nhiều sóng gió.Lê Tuyết thấy thế mặt có chút nóng lên, nuốt nước miếng, thật lâu sau mới hừ lạnh một tiếng.Cô biết nếu mình cư xử quá khác thường, họ sẽ dễ dàng nhận ra có điều gì đó không ổn, sự thay đổi của cô phải từ từ, bây giờ tốt nhất là nên noi theo “Lê Tuyết”.Nhưng cô lại không thể học được dáng vẻ đó, theo thiết lập trong truyện, mỗi khi “Lê Tuyết” nhìn thấy cặp chị em này thì cô ta sẽ chế giễu và xoi mói họ bằng nhiều cách khác nhau.Ca này...!hơi khó!Nhìn thoáng qua xe, cô biết người phụ nữ ngồi bên trong hẳn là nữ chính Lục Mạn Mạn, từ lúc xuyên tới đây, cô chưa từng thấy Lục Mạn Mạn thực sự trông như thế nào.Ánh mắt quét qua Lục Lương, hôm nay cũng là Lục Mạn Mạn đưa cậu đến đây, quan hệ giữa hai chị em tốt quá rồi đấy?Lê Tuyết thầm nghĩ và cảm thấy hơi chua xót.Cô không diễn nổi nữa, nên lắc đầu nguầy nguậy và bỏ đi với khuôn mặt lạnh lùng.Lục Mạn Mạn ở trong xe cũng nhìn thấy Lê Tuyết, thấy cô lại có đức tính này, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Cô ta kéo cửa kính xe xuống, khi đối mặt với Lục Lương, cô ta lại mang vẻ dịu dàng, vẫy tay với cậu: "Học chăm chỉ!""Chiều nay chị có việc nên không thể đến đón em, em tự về nhé."Ngừng một chút, cô ta liếc nhìn cậu: "Chị đi trước đây.""Vâng, chị đi từ từ ạ."Lục Lương ngoan ngoãn đáp lại rồi nhìn xe rời đi, khi cậu quay người lại thì người phía trước đã đi xa rồi.Lê Tuyết ở trước mặt bước đi không nhanh, vốn tưởng rằng có thể chạm mặt, nhưng không ngờ đến ngã ba rồi cũng không gặp được, cô biết Lục Lương có thể cố ý tránh mặt cô.Cô thở dài, không còn cách nào khác đành bỏ cuộc và đi đến bãi đậu xe để cất xe.Tòa nhà giảng dạy lớp 12 là tòa nhà cuối cùng, cô học lớp A7, là một lớp khoa học xã hội trọng điểm.
Mặc dù “Lê Tuyết” có nhân phẩm không tốt, nhưng thành tích của cô ta nổi trội nhất, nằm trong top 20 của trường, cô ta được nhận vào trường trung học phổ thông này là dựa trên thực lực của mình.Về điểm này, cô không thể không phục mẹ ruột Triệu Cầm của nguyên thân này.Đôi khi phụ nữ tỏ ra không tham lam thì ham muốn càng lớn!Khi Triệu Cầm vào công ty của nhà họ Lục, lúc đó cha Lục đã có tình nhân, nhưng sau đó vì biết mối tình đầu của mình đã chết, con gái của bà ấy lại không có ai chăm sóc nên cha Lục đã đưa con gái của mối tình đầu về nhà họ Lục.
Người tình nhân kia biết và nhìn thấy con gái mối tình đầu đã lớn đầu rồi, sợ ông có suy nghĩ khác nên bắt đầu ầm ĩ đủ kiểu để phản đối!Đó cũng là lúc Triệu Cầm thừa vắng mà vào, có lẽ là bởi vì cuộc hôn nhân trước khiến bà không còn hy vọng vào tình yêu nên càng khiến bà chú ý đến vật chất.
Ngoài ra, mặc dù đã ngoài tứ tuần nhưng bà vẫn thướt tha và có sức hấp dẫn, trong sự công kích dịu dàng và lời nói nhẹ nhàng, bà nhanh chóng chiếm được tâm tư của cha Lục.Mà bà cũng không vội, cho dù sau này có tiếp xúc thân mật, công ty vẫn là công ty, công tư phân minh, ngăn cách rất rõ ràng, điều này càng làm cho cha Lục nhìn bà với ánh mắt khác xưa.Ngoài ra, bà còn quan tâm đến bạch liên hoa, làm ra vẻ giống như một người mẹ hiền huệ, nói rằng mỗi lần nhìn thấy cô ta chạc tuổi con gái mình là bà sẽ cảm thấy buồn, bà cũng là người từng trải...!bla bla một đống.
Ngay cả khi đã mang thai thì bà cũng không có dự định kết hôn, nói mình ở như vậy cũng ổn, dù sao sau khi kết hôn cũng sẽ giống như bây giờ.Cha Lục không muốn thấy con mình sau này không có danh phận nên quyết định tổ chức đám cưới, cũng là để bà yên tâm, nói rằng mình sẽ có trách nhiệm với gia đình, với đứa trẻ và bà!Triệu Cầm rất giỏi suy đoán tâm tư của con người, biết cha Lục muốn mẫu người vợ như thế nào, vì vậy bà luôn đóng vai một người vợ tốt và một người mẹ tốt.
Bề ngoài bà bảo con gái không cần tranh giành, chỉ bảo cô ta tự mình cố gắng và đừng gây phiền phức cho chú Lục.Thế nên, rõ ràng có điều kiện cho Lê Tuyết đi học ở một trường quý tộc, nhưng vẫn bảo cô ta chăm chỉ học tập để thi vào đại học như trước, đi lại trên một chiếc xe đạp bình thường.
Ngoại trừ giáo viên chủ nhiệm, không ai trong lớp biết về những thay đổi của cô ta.Cha Lục là một người tay trắng làm nên sự nghiệp, đối với cách làm khiêm tốn của bà, ông ấy càng cảm thấy bà chu đáo hiểu chuyện, thậm chí còn đánh giá cao “Lê Tuyết”.Lớp A7 ở trên tầng hai, chỉ cần rẽ phải ở lối vào cầu thang.Khi cô đi lên, chỉ có một số người đang nằm trên lan can hành lang trò chuyện, bây giờ cô đã là học sinh cuối cấp ba, ngay cả thời gian nghỉ giữa các tiết cũng là quý giá..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...