Cơm trưa vẫn là Thẩm Việt nấu, liền dùng dưa chuột và cà tím thím Lưu đem tới, làm hai món ăn đơn giản.
Ăn cơm trưa xong, Đường Thư ngủ trưa, sau khi tỉnh lại nhìn căn nhà lộn xộn này, thấy thế nào cũng không vừa mắt.
Dứt khoát động thủ thu dọn tiểu thuyết nguyên chủ đã xem cùng đĩa CD một chút, nhưng mà cô không có ý định làm hết việc, thừa dịp Thẩm Việt tựa hồ cũng không tính ra ngoài, liền bảo anh lau đồ dùng trong nhà một chút.
"Trong nhà có chút bẩn, anh nhúng miếng giẻ lau những cái tủ kia đi.
"
Nói xong, Đường Thư giả vờ cầm chổi lên, chuẩn bị quét rác, cũng không tin Thẩm Việt không động thủ theo!
"! "
Thẩm Việt im lặng không lên tiếng, dựa theo lời Đường Thư nói, lau sạch ngăn tủ bàn ghế trong phòng khách một lần, còn nhận lấy cái chổi trong tay Đường Thư, nghiêm túc quét sàn nhà một lần nữa.
Đường Thư yên lặng nhìn Thẩm Việt làm việc, cô không cảm thấy như vậy chút nào không đúng, còn cầm một quyển tạp chí 《 Tri Âm 》 sắp rớt trang, ngồi ở trên băng ghế yên lặng đọc lại.
Không còn cách nào khác, trong nhà ngay cả TV có thể giết thời gian cơ bản nhất cũng không có, chỉ có thể dựa vào những tạp chí sách vở này để giết thời gian.
Nhà này khó khăn hơn cô tưởng nhiều, theo lý thuyết thì rất nhiều gia đình vào thập niên 90 đã bắt đầu dùng tới các loại đồ điện gia dụng nhỏ, ba món lớn như tủ lạnh, máy giặt, TV, đừng nói là đầy đủ mọi thứ, ít nhất phải có một món chứ?
Không có.
Một món đồ gia dụng nhỏ đáng giá nhất trong nhà này, chỉ sợ chính là chiếc máy CD ố vàng ở trong góc kia, thậm chí không biết có thể dùng được hay không.
Xem ra vẫn phải tìm chút việc gì đó để kiếm chút tiền, nếu không cứ tiếp tục như vậy, đừng nói là trẻ con không nuôi được, ngay cả người lớn cũng thành vấn đề.
Về phần làm sao kiếm tiền!
Đường Thư từ trong tạp chí len lén ngước mắt lên, nhìn về phía Thẩm Việt đang ra sức thu dọn đồ đạc bên kia.
Theo cô biết, khoản tiền đầu tiên Thẩm Việt kiếm được ở phía nam, trong khoảng thời gian ở quê nhà có thể nói là vô cùng khó khăn, phần lớn thời gian anh đều dành cho việc tìm kiếm con gái bị lừa bán, kiếm tiền đều là chuyện của nhiều năm sau.
Hơn nữa nhìn tình huống hiện tại, chỉ sợ là trong thời gian ngắn không đi được phương nam.
Vẫn phải dựa vào chính mình, ngày mai đi bệnh viện kiểm tra thuận đường xem vị trí nào thích hợp bày sạp, bán chút đồ chơi gì đó cũng tốt hơn dựa vào người khác.
Vào thập niên 90, túi tiền của mọi người tương đối rộng rãi, hai năm trước trên trấn cũng đã xuất hiện một nhóm hộ vạn nguyên.
Chẳng lẽ lại phải làm đồ ăn?
Đường Thư cúi đầu nhìn cái bụng nhô lên, khẽ thở dài một hơi.
Công việc mệt mỏi như vậy, đừng nói tổ tông trong bụng không đồng ý, cô cũng không chịu nổi.
Dù sao làm đồ ăn cũng phải đi sớm về trễ.
Bất tri bất giác, Thẩm Việt đã dọn dẹp nhà cửa xong, trong nhà rõ ràng ngăn nắp sạch sẽ không ít.
Trong nhà sạch sẽ, ở thoải mái, tâm tình tự nhiên cũng tốt theo.
Đường Thư nhìn sắc trời bên ngoài, lập tức đứng lên, lấy ly thủy tinh đã được cô rửa sạch sẽ trên bàn, rót một chén nước, đưa tới trước mặt Thẩm Việt: "Mệt không?"
Cô đẩy cái chén về phía trước, tràn đầy tươi cười: "Uống miếng nước trước đi.
"
Thẩm Việt nhìn ly nước bên cạnh bàn, cảm giác có chỗ nào đó là lạ.
Nhưng vẫn cầm lên, cứ như vậy uống sạch sẽ cả ly nước.
Đường Thư nhìn quần áo ướt sũng của anh, thời tiết dường như cũng không nóng như vậy thì phải?
Vẫn phải là tuổi trẻ, hỏa khí tràn đầy.
Nghĩ như vậy, lại nhịn không được nhìn vai rộng eo thon của Thẩm Việt, cảnh đẹp ý vui.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...