Khuôn mặt Từ Phong là một khuôn mặt nhìn non nớt như em bé, có điều lại có một cặp mắt đào hoa xinh đẹp, lúc cười lên trên hai đôi má còn có hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, nhìn rất đáng yêu.
Đây là một cậu chàng có dáng vẻ tuấn tú, đáng yêu.
Nhìn gương mặt này, Bạch Trân Trân đoán là đối phương chưa tới hai mươi tuổi, cặp mắt đào hoa xinh đẹp thanh tịnh trong vắt, bên trong chứa bóng của cô.
Bạch Trân Trân nháy mắt, thu tay lại.
"Sự việc hôm nay cám ơn cậu, nếu như không có cậu, cô gái này sợ là không chống đỡ được đến khi đến bệnh viện.
"Coi như Bạch Trân Trân mọc cánh thì cũng không có khả năng trong năm phút chạy đến bệnh viện, may mắn có cậu không so đo, dùng xe đưa bọn họ tới mới cứu kịp cô gái đó một mạng.
Trên người người đàn ông rất sạch sẽ, nhưng trên người Bạch Trân Trân lại phủ kín vết máu, làn da của cô rất trắng, máu màu đỏ tươi được phụ trợ ở trong tối, biểu hiện lên một loại mỹ cảm quỷ dị.
Từ Phong chớp mắt: "Cô đợi tôi một chút.
"Sau khi nói xong câu đó, cậu cũng bước đi không quay đầu.
Bạch Trân Trân lấy khăn tay từ trong túi, lau nhè nhẹ vết máu trên người.
Chỉ là vừa rồi khi bế người phụ nữ kia cô không nghĩ nhiều vậy, trên người dính không ít máu, căn bản là lau không sạch được.
Chẳng lẽ lại cô phải chường măt đi về với cái hình tượng này?Bạch Trân Trân thở dài một hơi, cảm thấy nếu mình dùng dáng vẻ này trở về, sợ là hàng xóm lại muốn truyền đi vài tin đồn thất thiệt nào đó.
Chà lau mấy lần, sau khi nhận thấy không thể lau sạch được, Bạch Trân Trân dứt khoát “vò đã mẻ không sợ rơi”, không tiếp tục quan tâm vết máu trên người nữa.
Ngay lúc này, Từ Phong bước đi vội vàng chạy về.
"Cô Bạch, cô mặc cái áo này ở ngoài đi.
"Bạch Trân Trân nghe vậy, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Từ Phong đang cầm một cái áo khoác dài màu đen đi tới.
"Cô nên phủ chiếc áo này lên người đi, nếu để cho người khác nhìn thấy thì không tốt.
Cô Bạch, cô thế này có lẽ không thể bắt xe trở về.
Chi bằng thế này đi, vừa hay hôm nay tôi không có chuyện gì, lát nữa tôi đưa cô trở về.
"Bạch Trân Trân hơi sững sờ: "Như vậy không tốt đâu?"Cô đang máu me khắp người, mặc chiếc áo này vào e là sẽ vấy bẩn nó.
Giống như là nhìn ra nỗi lo lắng của cô, Từ Phong cười nói: "Không sao, đây là tôi mượn của bạn, sau này tôi trả lại người bạn đó chiếc áo khác là được, tôi cũng không thể để cô cứ thế này mà đi trở về được nhỉ?"Bạch Trân Trân mặc áo ba lỗ, quần ngắn, cách ăn mặc rất thời thượng, chỉ là hiện tại quần áo trên người đã không nhìn nổi nữa, giống như lời cậu nói, mình thế này quả thực không tiện trở về.
"Cám ơn cậu.
"Bạch Trân Trân thành tâm thành ý nói cám ơn, cũng không nói thêm lời vô dụng, cầm quần áo mặc vào người.
Người kia vẫn chưa ra khỏi phòng cấp cứu, hai người ai cũng không nhắc tới chuyện rời đi, bọn họ ngồi song song ở ngoài cửa phòng phẫu thuật, chờ đợi người từ bên trong đi ra.
Sau hai giờ, đèn xanh của phòng phẫu thuật cuối cùng đã sáng lên, bác sĩ ra nói bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm, có điều còn cần nằm viện tĩnh dưỡng một khoảng thời gian mới được.
Rất nhanh người phụ nữ kia đã bị đẩy trở về phòng bệnh, còn Từ Phong và Bạch Trân Trân cũng đi theo đến phòng bệnh, người phụ nữ chằng chịt vết thương, lúc này nhắm mắt lại nằm trên giường bệnh, dáng vẻ trông rất yếu ớt, tựa tựa như lưu ly mong manh dễ vỡ, chỉ hơi đụng nhẹ một cái là sẽ vỡ vụn thành từng mảnh.
Dù đã được cứu chữa trở về, nhưng sức sống của tính mạng của cô ấy lại cực kỳ yếu ớt, giống như là bất cứ lúc nào cũng sẽ ngừng thở.
Ánh mắt Bạch Trân Trân đặt vào bụng của cô ấy, vẻ mặt bày tỏ sự thương cảm.
Cô nhớ tới những lời bác sĩ vừa mới nói.
Bác sĩ nói thương thế của bệnh nhân nghiêm trọng quá mức, bọn họ nói mình đã cố hết sức, thế nhưng vẫn không giữ được thai nhi trong bụng cô ấy.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...