Bộ đồng phục chiến đấu quen thuộc, vạt áo đầy vết máu đã khô… Đó, đó là… Đội trưởng Tần! Trong chớp mắt trái tim của Lỗ Kiến Hoa ngừng đập.
Cậu ta bất ngờ đứng dậy, lo lắng, rồi lại tự ngã nhào một cái.
Trượt về phía trước hai cái, Lỗ Kiến Hoa không hề thấy đau chút nào, thậm chí lúc đó còn quên luôn cả sự tồn tại của Đại Hoa.Cậu ta lảo đảo, lăn lộn rồi chạy đến cạnh Đại Hoa.“Đội trưởng Tần!”Bỗng nhiên nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, cổ họng Lỗ Kiến Hoa run rẩy phát ra âm thanh ngạc nhiên mừng rỡ, giọng nói run đến mức không nghe được gì.Lỗ Kiến Hoa vội vàng ôm lấy cơ thể loang lổ máu của Tần Tiêu, cẩn thận từng li từng tí đặt xuống đất.Sau khi kiểm tra sơ những vết thương trên người đội trường Tần, Lỗ Kiến Hoa không kịp nghĩ gì, muốn cõng Tần Tiêu chạy ngay về căn cứ.Bạch Hạ Hạ: “Meo~”Con mèo Ba Tư trắng xổm, chạm vào lồng ngực đang khẽ phập phồng của Tần Tiêu, đưa móng chân chìa ra từ đệm thịt mềm mại chạm vào bàn tay của Lỗ Kiến Hoa.Lỗ Kiến Hoa sửng sốt.Cậu ta thăm dò thì thấy muốn cõng Tần Tiêu thì phải đi qua Bạch Hạ Hạ, bàn chân của con mèo trắng chắc chắn là đã đè tay cậu ta lại mà, không thể nhầm được.“?”Lỗ Kiến Hoa nhìn bàn chân mềm mại và đẹp mắt của con mèo Ba Tư màu trắng, rồi lại nghi ngờ nhìn sang con hổ Đông Bắc đang nằm sấp gần đó.Trong chớp mắt, Lỗ Kiến Hoa buột miệng thốt lên: “Tao đi gọi người đến nhé?”Bạch Hạ Hạ giống như không nghe thấy, như một con mèo bình thường, nghiêng đầu.Đôi mắt trong veo, xinh đẹp tựa như quả nho, lộ ra vẻ mơ màng.Giống như đang nói, cậu ta nói cái gì vậy?Lỗ Kiến Hoa siết chặt nắm đấm: Đúng rồi.
Cậu ta vì kích động quá mức nên quên mất, đội trưởng Tần đang bị thương nặng, cậu ta mà cõng anh ấy chạy về căn cứ thì chắc chắn sẽ làm anh ấy bị thương nặng hơn.Phải kêu đội cứu thương đến.Lỗ Kiến Hoa vô cùng cuống quýt, nhìn Bạch Hạ Hạ rồi lại nhìn Đại Hoa.
Cảm thấy ánh mắt của con mèo này rất thông suốt, giống như có thể hiểu được tiếng người.Nếu không, sao lúc nãy nó lại gọi cậu ta quay lại chứ? Chăm chú nhìn một lúc, cậu ta lại thấy lúc nãy mình đã suy nghĩ nhiều rồi.
Nhìn kỹ thì cậu ta thấy khuôn mặt sạch sẽ đáng yêu của Bạch Hạ Hạ đẹp hơn những con mèo bình thường rất nhiều, muốn tìm tòi nghiên cứu, nhưng cũng cảm thấy cũng chỉ là một con mèo bình thường mà thôi.Đáng yêu và xinh xắn thật sự, còn những cái khác… Coi như xong.Mèo thì biết gì chứ? Cũng có thể là do con mèo này được con người nuôi, được huấn luyện nghiêm khắc nên trở nên thông minh khác thường?Cũng có một số thú vật thông minh hơn bình thường như vậy mà, chuyện chó mèo nuôi trong nhà cứu chủ cũng không phải là chưa từng xảy ra.Con mèo Ba Tư ở trước mặt này có lẽ đã được huấn luyện rồi nhỉ?Giống như những con chó nghiệp vụ có thể dựa vào khẩu lệnh để làm việc, nhưng lại không hiểu tại sao.Chắc hẳn con mèo Ba Tư này cũng vậy.Cuối cùng ánh mắt của cậu ta dừng lại trên mặt đội trưởng Tần đang bất tỉnh, cắn răng và giậm chân.Con mèo này có thể giúp cậu ta tìm thấy người, đúng là vô cùng thông minh.
Cậu ta có nên tin nó không?Cậu ta chần chừ, đội trưởng Tần bị thương quá nặng.
May là con hổ đã vững vàng cõng anh ấy đến đây, không làm anh ấy bị thương thêm.
Trên đường anh ấy được cõng trên lưng, nếu bị xóc nảy thì sẽ làm hại đến đội trưởng Tần.Lỗ Kiến Hoa không dám đưa ra quyết định, đưa mạng của đội trưởng Tần cho con mèo… Quá điên cuồng!Nhưng, cậu ta đối diện với đôi đồng tử trong suốt và trầm tĩnh của Bạch Hạ Hạ, ở nơi đó dường như đang phản chiếu bộ dạng mô hôi đầm đìa và sự lo lắng của Lỗ Kiến Hoa.Cậu ta ngồi xổm xuống nhìn Bạch Hạ Hạ, bên cạnh là Đại Hoa đang đặt cái đầu to giữa hai bàn chân to lớn, cái cằm đầy thịt lộ ra.Mặc kệ Lộ Kiến Hoa chơi đùa, hổ dữ cũng chẳng thèm để ý đến hành động của cậu ta, phong cách bá vương vô cùng lạnh lùng, kiêu ngạo.Lỗ Kiến Hoa hít một hơi thật sâu, bàn tay đang nắm chặt đổ đầy mồ hôi, cậu ta quyết định tin vào kỳ tích vậy.Con hổ có thể cõng đội trưởng Tần đến đây mà không ăn! Có lẽ là ông trời có mắt, không để đội trưởng Tần phải chết!Bọn họ ở nông thôn, vẫn luôn có những câu chuyện thần kỳ không ai hiểu được về các loài động vật thông minh hiểu tiếng người được lưu truyền, con mèo này chắc chắn là đến để cứu đội trưởng Tần!Lỗ Kiến Hoa quyết định không chần chừ nữa, dứt khoát đứng dậy, cậu ta đã từng thấy những người huấn luyện chó nghiệp vụ làm việc, cậu ta cũng cố gắng bắt chước bộ dạng của những người huấn luyện đó.Lỗ Kiến Hoa chuẩn bị huấn luyện cho Bạch Hạ Hạ, mặc dù không ai rảnh đến mức huấn luyện cho một con mèo, nhưng bây giờ, cậu ta muốn cảm ơn người kia.“Mèo con, mày giúp tao canh đội trưởng Tần một chút nhé, tao sẽ quay lại nhanh thôi, sẽ quay lại ngay đấy! Mày đừng có bỏ đi nhé! Ngồi đấy!”Giọng nói còn chưa kịp chui vào lỗ tai, Lỗ Kiến Hoa đã lao đi như tên bắn.Con mèo Ba Tư đang ngồi xổm: Ở đâu chui ra tên ngốc vậy, còn kêu ngồi, trẫm vẫn đang ngồi mà!Trên đường đi, trống ngực Lỗ Kiến Hoa đánh thình thịch, vừa bất ngờ vừa vui mừng, còn có cảm giác giống như đang nằm mơ giữa ban ngày vậy.Trời ạ, cậu ta đã tìm được đội trưởng Tần rồi, là con mèo kia giúp cậu ta tìm thấy anh ấy.Lỗ Kiến Hoa chạy không ngừng nghỉ, đã sắp đến cổng căn cứ rồi, suýt chút nữa đã đụng phải người khác.Là Vương Đức Trụ, đồng đội đã gác thay cậu ta, trên mặt không có cảm xúc gì.“Nhanh đi, nhanh đi… Đi kêu đội cứu thương…” Các chiến sĩ canh gác không được phép tùy ý thay đổi vị trí nói chuyện phiếm với các đồng đội khác, kỷ luật vừa nghiêm minh vừa nghiêm khắc.Chạy băng băng về đây đã khiến mặt Lỗ Kiến Hoa đỏ bừng như bản ủi.
Cậu ta túm lấy Vương Đức Trụ, nói không ra hơi: “Mau lên, gọi người đi, tôi tìm thấy đội trưởng Tần rồi…”“Đội trưởng Tần bị thương nặng lắm, ngàn cân treo sợi tóc, nhất định phải nhanh lên.”Vương Đức Trụ sửng sốt, mọi người đã tìm đội trưởng Tần ở trong núi, tìm nhanh đến mức muốn phát điên.
Trung đoàn trưởng đã ra lệnh hơn vài trăm người vào núi hết lần này đến lần khác, giống như giọt nước mưa rơi xuống biển, không thấy tung tích gì.Các đồng đội chỉ tìm thấy hai cái xác của hai người dân liều mạng và dấu vết bắn súng và cuộc truy đuổi.
Còn tung tích của những người dân liều mạng và đội trưởng Tần đều biến mất không thấy.Giống như thể sống không thấy người, chết không thấy các.Đến bây giờ mọi người vẫn đang tìm kiếm, nhưng thật ra tất cả đều đã tuyệt vọng cả rồi, sợ là chỉ có thể tìm được thi thể của đội trưởng Tần mà thôi.Thời tiết hơi nóng, vết thương dễ bị nhiễm trùng.
Cả người đội trưởng Tần bị thương nặng mà bắn chết hai người dân liều mạng kia, bây giờ vẫn còn chưa có tiếp viện, lại còn ở trong núi, nơi có nhiều thú dữ thường xuyên lui đến, muốn sống tiếp thì chỉ khi có phép màu xảy ra thôi.Trong lòng Vương Đức Trụ có hàng vạn câu hỏi, mọi người đã tìm trong núi rất nhiều ngày, muốn lật tung cả ngọn núi lên rồi vẫn không thấy bóng dáng của đội trưởng Tần.
Cái thằng nhóc Lỗ Kiến Hoa này chỉ đi loanh quanh một chuyến tầm hơn mười mấy phút mà đã tìm thấy đội trưởng Tần rồi?May mắn như vậy à?Nhưng giờ không phải lúc để nói mấy thứ này, Vương Đức Trụ vội vàng chạy vào trong căn cứ: “Cậu đi báo cáo, tôi đi gọi đội cứu thương.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...