Thập Niên 90 - Xuyên Thành Mẹ Kế Trẻ Tuổi Của Đại Lão


Giang Thính Lan đang hứng thú muốn biết bọn họ sẽ ra giá như thế nào, suy nghĩ một chút thì gật đầu đồng ý với lời đề nghị của anh ta.

Vừa lên tầng đã gặp phải một người lắm tiền nhiều của khác.

"Vừa rồi ở trên tầng quan sát cuộc đấu giá, có thể khiến Giang phu nhân và ông chủ Long tranh đấu quyết liệt như thế hẳn là thứ đồ rất tốt, làm cho tôi đây cũng rất muốn có được, nếu tôi nghe không nhầm thì bọn họ ra giá chín trăm vạn nhỉ? Tôi ra giá một nghìn vạn thì sao?" Người đang lên tiếng trạc tuổi Vạn Thiếu Du, mặc một bộ âu phục màu trắng, tóc chải chuốt gọn gàng, trên tay còn cầm điếu xì gà.

Nói thật Giang Thính Lan cảm thấy bộ trang phục này khoác lên người đàn ông phía đối diện không được thuận mắt cho lắm, kết hợp với gương mặt của anh ta, tăng thêm phần đẹp trai lưu manh.

Anh ta vừa quay đầu thì nhìn thấy Giang Thính Lan, đôi mắt lập tức híp lại có đôi phần dò xét, "Thế mà lại là một người đẹp, tôi ra giá một nghìn vạn cho bức tranh của cô.


"Giang Thính Lan: ! Haha, cô thu lại lời khen đẹp trai vừa rồi, giờ phút này cô chỉ thấy người đàn ông này quá ra vẻ.

Nhưng mà cô cũng thu thập được tin tức khác, ba người này đều không phải là người đại lúc, tất cả đều nói giọng thành phố cảng.

Thành phố cảng những năm 90 là trạm trung chuyển cho việc giao thoa văn hóa, thật ra mấy năm gần đây người thành phố cảng đến đại lục tìm đồ cổ cũng không ít, nhưng trong những phiên đấu giá thế này cô thật sự không quá rõ.

"1000 vạn? Tôi không nói tôi sẽ bạn bức tranh này với giá 1000 vạn.

" Nếu giá cả có thể đẩy lên cao như thế, vậy cô càng phải vững tâm.


Ba người tham gia đấu giá: ! Bên này Tống Văn Dã đã đến công ty từ sáng sớm, công việc kinh doanh bên phía Hải Thành đã sắp xếp để Tề Thế Châu đi qua xử lý.

Tề Thế Châu không có ý kiến gì, chỉ nói: "Tốt xấu gì anh cũng phải thông báo trước với tôi một tiếng, đột ngột bảo tôi đi, làm cho tôi không kịp chuẩn bị hành lý.

""Đến Hải Thành rồi mua, tôi lấy tiền mình thanh toán cho cậu.

" Tống Văn Dã hào phóng nói.

Tề Thế Châu kinh ngạc cười nói, "Biết là anh có nhiều tiền rồi, bây giờ đang muốn phát lộc cho mọi người hưởng chung, vậy tôi không khách khí với anh đâu nhé.

" Hai người là bạn học, cùng nhau lớn lên, quan hệ thân thiết như anh em ruột thịt, nhưng Tống Văn Dã cũng không phải là người dễ sống chung, đặc biệt lúc trở thành sếp rồi, tính soi mói của anh khiến người người oán thán không thôi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận