Thập Niên 90 - Xuyên Thành Mẹ Kế Trẻ Tuổi Của Đại Lão


"Thế thì sao? Mắt của anh là thước đo à?""Tin hay không thì tuỳ, Mã Long tôi cũng không ăn không ngồi rồi." Nhớ năm đó có bao nhiêu người xin anh ta giám định đấy."Mã Long có ăn chay không thì tôi không biết, nhưng trâu ngựa thì thuần ăn chay.""Cô có ý gì?" Mã Long không hiểu Giang Thính Lan nói thế có ý gì, nhưng trực giác nói cho anh ta biết đó chẳng phải lời hay ho."Không có ý gì cả, tôi đang khen anh thôi.

Người có buồn vui, trâu ngựa điểm tô thêm cho cuộc sống."Mọi người: Mặc dù không hiểu nhưng cứ cảm thấy câu này kì lạ sao á!Mã Long đang định nổi đoá, chợt bị người bên cạnh ngăn lại.

Cũng không biết hôm nay đại ca này bị sao nữa, giống như ăn phải thuốc nổ vậy.Giang Thính Lan cũng không nhiều lời với Mã Long, ngay sau đó liền đặt món đồ có cảm giác kia lên.


Bây giờ cô đã không cần thử nghiệm nữa, cảm giác của cô sẽ không sai.

Vậy thì không cần thiết phải tiếp tục ầm ĩ nữa, cô phải mau chóng lấy được bức hoạ kia.Lúc Ngô Thành Quân nhận lấy đồ, sắc mặt có chút thay đổi, sâu xa nhìn Giang Thính Lan.Chỉ một cái liếc mắt này khiến cảm xúc của tất cả mọi người lại được kéo lên.Phản ứng của Giang Thính Lan không quá phô trương, chỉ lặng lẽ quan sát chung quanh một chút, đặc biệt là Ngô Thành Quân, xem ra đưa vài món ra trước giả vờ giả vịt là lựa chọn sáng suốt.


Nơi này nhiều người hỗn loạn, cô vẫn nên nhanh chóng lấy bức tranh rồi chạy lẹ."Anh Mã, không sao cả.

Có Ngô Thành Quân trông coi cái chợ này, sao có thể có đồ tốt mỗi ngày chứ?" Lúc này bên cạnh có người lên tiếng an ủi Mã Long."Hừ, đương nhiên là tôi biết rồi."Vạn Thiếu Du cũng an ủi Giang Thính Lan: "Chị dâu, không sao hết, nếu không chọn được đồ tốt thì cứ bảo anh ba bảo Vạn Bảo Lâu tặng cho chị, chị thích gì thì lấy cái đấy."Ngô Thành Quân: Tôi không có đắc tội cậu, rảnh rỗi đi uy hiếp tôi làm gì? Cái mà các người nói chính là gia sản tôi dùng để nuôi gia đình đó.Sau khi nhìn kỹ hoa văn, dấu ấn, rốt cuộc Ngô Thành Quân cũng thở ra một hơi, Vạn Bảo Lâu được bảo vệ rồi."Chúc mừng cô bé, ấm trà hoa cúc Càn Long thời nhà Thanh này là đồ thật...!Chỉ tiếc không có nắp ấm, giá trị giảm đi một nửa.

Nếu muốn bán, Vạn Bảo Lâu bằng lòng mua nó với giá hai trăm ngàn.""Chỉ có hai trăm ngàn thôi sao?" Vạn Thiếu Du hỏi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận