Thập Niên 90 - Xuyên Thành Mẹ Kế Trẻ Tuổi Của Đại Lão
A! Mã Long khinh thường cười ra tiếng: "Đúng là không biết trời cao đất dày." Mặc dù anh ta đang cười nhạo nhưng trong lòng có chút khó chịu.
Mẹ nó cho dù có thắng cũng không được lợi ích gì? Sao anh ta lại đồng ý vậy chứ? Rõ ràng anh ta nên khiến cô quỳ xuống xin lỗi.
Mặc kệ thế nào, chỉ cần cô mất mặt, anh ta liền vui vẻ, làm cho cô thấy rõ địa vị của anh ta ở cái chợ này.Giang Thính Lan thờ ơ nở nụ cười, đặt báu vật đầu tiên của mình lên.Ngô Thành Quân nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cô, thầm than không hổ là người của Tống Văn Dã, bình tĩnh hơn hẳn Vạn Thiếu Du.
Ông ta nhịn không được liếc mắt quan sát cô thêm vài lần, không hiểu sao lại cảm thấy cô gái này có chút quen mặt, hôm qua ông ta đã có cảm giác này, hôm nay nhìn kỹ càng cảm thấy rõ hình như đã gặp cô ở đâu đó rồi.Nhưng mà tạm thời chưa làm rõ được.
Ông ta nhìn đến xuất thần, kết quả bị Vạn Thiếu Du bên cạnh trừng mắt cảnh cáo, Ngô Thành Quân cũng không giận, chỉ vuốt cằm cười với anh ta sau đó nhận lấy đồ vật rồi ngồi lại trên ghế cầm lấy món đồ của Giang Thính Lan cẩn thận xem xét.Vạn Thiếu Du tỉnh bơ kéo Giang Thính Lan đến cạnh ghế ngồi xuống, sau đó bảo người trong Vạn Bảo Lâu châm trà cho Giang Thính Lan.Lúc này người vây xem dần đông lên.
Tất cả mọi người đều đứng, chỉ có cô đang thảnh thơi ngồi uống trà.Nhìn người kia thảnh thơi như vậy, Mã Long đã gấp gáp muốn xem kết quả để lên mặt với Giang Thính Lan.
Giờ cứ uống trà đi, lát nữa ngồi khóc hu hu.Đúng lúc anh ta thu hồi tầm mắt, Ngô Thành Quân cũng đứng dậy.Lúc này ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người ông ta, ngay cả âm thanh thảo luận xung quanh cũng dừng lại.
Vạn Thiếu Du có chút căng thẳng đứng lên hỏi: "Sao rồi?""Thật đáng tiếc, đây là một món đồ phỏng theo đồ thời Thanh, mặc dù cũng có giá trị, nhưng..."Ngô Thành Quân vừa dứt lời, Mã Long đã không nhịn được cười phá lên: "Ha ha ha." Anh ta đã nói con nhóc thối này không có bản lĩnh gì rồi mà."Thế nào hả? Bây giờ nhận thua vẫn còn kịp đấy."Giang Thính Lan nhướng mày: "Gấp vậy làm gì, chẳng phải còn mấy món sao?"Mã Long "ha ha" hai tiếng, nghĩ thầm sắp chết rồi mà còn mạnh miệng: "Tôi sẽ nói rõ cho cô biết.
Chỉ bằng món đồ trong lòng cô, tôi không cần nhìn cũng biết đó là phế phẩm." Hiện tại anh ta đã lấy tư thế người chiến thắng ra nhìn Giang Thính Lan..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...