Thập Niên 90 - Xuyên Thành Mẹ Kế Trẻ Tuổi Của Đại Lão


Ông ta chỉ thích mở chợ để người ngoài đến mua.

Dù sao cuối cùng dù là ai có được muốn bán đi cũng phải đến Vạn Bảo Lâu của ông ta.

Ông ta chỉ cần ép giá người ta thì ngồi một chỗ vẫn có tiền tiêu xài thoải mái, tội gì phải đến chợ tự mình chọn.


Hơn nữa cái chợ này rộng như vậy, ông ta chọn tới mệt chết cũng chưa xong."Vạn Thiếu Du dừng một chút rồi nói: "Thật ra trước kia lão Ngô cũng tự mình chọn được rất nhiều đồ tốt, bây giờ đồ thật không còn nhiều lắm, đồ giá trị cao chưa tới chợ đã bị lấy đi."Giang Thính Lan gật đầu, nói cũng đúng.

Quả nhiên muốn làm giàu phải bắt đầu sớm, chậm chân một chút đã chẳng còn gì, người đời sau táng gia bại sản cũng không đào được một món đồ thật."Trước tiên chúng ta đến Vạn Bảo Lâu mua sắm đi." Một khi đã vậy cô quyết định đến Vạn Bảo Lâu xem thử.Ngô Thành Quân không ngờ cô gái hôm qua lại tới nữa, còn dẫn theo Vạn Thiếu Du đi cùng khiến ông ta không còn cơ hội nào để lừa gạt.

Đương nhiên cho dù cô có đi một mình, ông ta cũng không dám ép giá quá mạnh tay.


Ông ta không thể đụng vào vợ của Tống Văn Dã, nếu thật sự đắc tội với thằng nhóc quỷ kia, Vạn Bảo Lâu của ông ta khó qua khỏi hôm nay."Ây dô, bà Tống đến đấy ư, có cả Thiếu Du nữa à? Chẳng lẽ là lại đào được thứ gì tốt sao?""Tôi nghe nói đồ trong Vạn Bảo Lâu đều là báu vật, muốn đến mở mang tầm mắt.""Được, nếu thích cái gì thì tôi sẽ bảo người đóng gói đưa đến nhà bà Tống, ký giấy tờ xong là hàng đến nơi liền."Giang Thính Lan chỉ cười, không nói gì.Sau đó cô bắt đầu chọn đồ vật để thử cảm giác.

Đồ trong Vạn Bảo Lâu không ít nhưng những đồ được trưng bày ra đều không phải đồ có giá trị cao nhất.Lúc Giang Thính Lan đang nín thở cảm nhận đồ cổ còn phải xuất hiện cảm giác muốn có được, đồ cổ càng giá trị cảm giác của cô càng mãnh liệt.Cứ lặp đi lặp lại vài món như thế, cô bỗng trở nên kích động, trong lòng vui mừng như điên nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên: "Vạn Bảo Lâu đúng là danh bất hư truyền, món nào cũng là báu vật, mắt nhìn của ông chủ Ngô thật tốt."Ngô Thành Quân cười gật đầu, thầm nghĩ không hổ là người của Tống Văn Dã, khí thế hôm nay khác hẳn hôm qua nhỉ?"Không dám, không dám." Nào bằng được ánh mắt của Tống Văn Dã nhà cô.Giang Thính Lan khách sáo nói vài câu sau đó nhanh chóng đưa Vạn Thiếu Du ra chợ đồ cổ tìm báu vật.Sau khi hai người ra ngoài, Giang Thính Lan lấy công cụ ra ngoài giả vờ giả vịt.

Vạn Thiếu Du nhìn chằm chằm cô, không muốn bỏ qua bất cứ động tác giám định báu vật nào của cô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận