Thập Niên 90 - Xuyên Thành Mẹ Kế Trẻ Tuổi Của Đại Lão
Tống Văn Dã nhận lấy bát cơm, thấy cô cho phần thức ăn còn lại vào bát mình, nhất thời càng thêm áy náy: "Em ăn ít như vậy có no không?"Giang Thính Lan nghĩ thầm nào có đủ no, nhưng ai bảo cô chọn thiết lập nhân vật có dạ dày chim non chứ: "Đủ, đây là lượng cơm tôi ăn trong vòng hai ngày đấy." Đủ mới là lạ, cô đã chọn thiết lập này, có khổ cũng phải tiếp tục duy trì.Tống Văn Dã nhìn thức ăn trong bát cô, ăn chừng này trong hai ngày ư? Chẳng trách cô lại gầy yếu như vậy, cô thật sự cần có người chăm sóc.Mặc dù anh không bảo cô ăn thêm, nhưng anh trả lại cô một đĩa thức ăn.Việc này khiến Giang Thính Lan có cơ hội ăn nhiều hơn, mặc dù cô không hiểu vì sao Tống Văn Dã lại đột nhiên cho cô một đĩa thức ăn.
Nếu không phải cô tự mình chọn đồ ăn thì cô cũng nghi ngờ đây là bữa ăn cuối cùng của mình.Nhưng mà một lúc sau cô bỗng nhiên nghĩ thông, hai người là vợ chồng chứ không phải kẻ thù.
Mặc dù anh không có tình cảm gì với cô nhưng vẫn ra dáng một người chồng, nếu đã như vậy thì cô yên tâm ăn rồi.Bữa cơm này không được ăn thoả thích nhưng dù sao cũng được lưng bụng, có chút thoả mãn.
Sau đó cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi ở đối diện.Phải nói diện mạo người này như được điêu khắc ra vậy.
Ngũ quan sâu sắc, mũi cao thẳng, dáng mặt như là tác phẩm nghệ thuật được mài đẽo tỉ mỉ.Ngón tay khớp xương thon dài.
Bởi vì đang ăn cơm nên áo khoác tây trang được cởi ra, một thân áo sơ mi trắng, cổ tay áo xắn lên lộ ra cánh tay rắn chắc, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ đại diện cho thân phận của anh.Hai nút áo trên cùng được cởi ra, yết hầu gợi cảm lộ rõ trong tầm nhìn, nương theo động tác nhai nuốt trượt lên xuống tăng thêm vài phần gợi dục.Giang Thính Lan phát hiện bản thân xém chút nữa đã hãm sâu trong sắc đẹp, nhanh chóng chuyển ánh nhìn sang nơi khác.
Trong mắt người đàn ông này chỉ có sự nghiệp, tình yêu chính là đường chết, mà việc quan trọng của cô hiện giờ cũng là kiếm tiền, không thể đâm đầu vào yêu đương, cô thầm nhắc nhở bản thân.Tống Văn Dã nhanh chóng ăn xong.
Thật ra lâu rồi anh chưa ăn được một bữa tử tế nào, bình thường chỉ có một người nên cứ qua loa cho xong, hôm nay anh cảm thấy ăn bữa này cũng không tệ lắm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...