Trên chiếc giá gỗ mới dựng, bà con trong thôn đã mang đến rất nhiều rau củ quả, người nhà quê, nhà nào cũng có vườn rau, thịt thì không có nhưng rau thì chắc chắn là đủ.
Thư Mạn vừa mới tách hộ, còn chưa làm vườn rau riêng, thứ cô thiếu nhất chính là rau xanh, thịt thì trong không gian của cô có rất nhiều.
Thấy bà Vương đã quay vào nhà dọn dẹp, cô lén lấy một con vịt từ trong không gian ra, tối nay cô định nấu canh vịt bí đao để giải nhiệt, hôm nay cãi nhau với Lý Gia Anh một trận, bây giờ trong người cô nóng hừng hực, phải uống chút gì đó mới được.
Vịt một nửa hầm canh, một nửa kho với lá tía tô, rất ngon, thêm một đĩa rau cải xào, mặn ngọt kết hợp, hoàn hảo.
Cô vo gạo nấu cơm trước, sau đó bắt đầu xử lý con vịt.
Vịt đã được rã đông, nên lúc này chặt rất dễ dàng.
Cô chặt phần thịt vịt nhiều xương để riêng ra, chuẩn bị hầm canh, phần thịt nhiều để sang một bên để kho.
Cô chọn một quả bí đao nhỏ ở trên kệ, loại bí đao địa phương có nhiều phấn trắng trên vỏ này ăn vào rất ngon.
Cô nhanh chóng rửa sạch, cắt miếng to để nguyên vỏ, hầm canh như vậy rất tốt cho việc giải nhiệt.
Sau khi cho thịt vịt và bí đao vào nồi, nghĩ đến việc nước linh tuyền trong không gian rất tốt cho cơ thể, Thư Mạn thử dùng ý niệm để dẫn nước từ trong không gian ra, không ngờ lại thành công.
Canh cũng không cần quá nhiều, dù sao cũng chỉ có 2 người ăn, ít nước một chút, canh đặc hơn một chút, sẽ ngon hơn.
Canh đã được đặt lên bếp, Thư Mạn đi ra ven đường hái một nắm lá tía tô, loại tía tô này ở nông thôn đâu đâu cũng có, hoàn toàn không ai biết là có thể dùng để kho với thịt vịt.
Vừa mới tách hộ, trong nhà ngoài mấy cái chén đĩa được chia thì không có một chút gia vị nào.
Không còn cách nào khác, Thư Mạn đành phải lén lấy từ trong không gian ra một ít, định ngày mai kiếm cớ lên thị trấn một chuyến, mua sắm những thứ còn thiếu trong nhà.
Rau đã rửa sạch, bắt đầu nấu thôi.
Cô bắc chảo lên bếp, đổ dầu vào, cho tỏi vào phi thơm, sau đó cho thịt vịt vào kho đến khi chuyển sang màu vàng ruộm, sau đó cho lá tía tô, gừng vào để khử mùi tanh, thêm nước tương tạo màu sắc và hương vị, mùi thơm bay ra suýt chút nữa đã khiến Thư Mạn ngất ngây.
May mà nhà của bọn họ ở cuối thôn, cách chỗ mọi người sống một khoảng khá xa, mùi thơm cũng không thể bay xa như vậy, nếu không để cho người ta biết bọn họ vừa mới tách hộ mà đã được ăn ngon như vậy thì không hay cho lắm.
Thịt vịt đã săn lại, cô cho nước linh tuyền vào om nhỏ lửa cho ngấm gia vị.
Thịt vịt hơi dai, phải ninh nhừ thì bà Vương mới dễ ăn được.
Thư Mạn ngồi bên bếp lửa, nhìn ngọn lửa, thỉnh thoảng lại đảo nồi một chút, tránh để bị cháy.
Ngay phía đông nhà Thư Mạn, trong căn nhà cũ kỹ, Ôn Lâm đang nằm mê man trên giường gỗ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...