Lúc này, trưởng thôn vội vã chạy tới, ông ấy đi họp ở thị trấn, không ngờ vừa về đến thôn đã nghe người ta nói Thư Đại Vĩ muốn đánh chết Thư Mạn, ông ấy sợ đến mức quẳng xe đạp ở cửa nhà, chạy một mạch đến đây.
“Thư Đại Vĩ, ồn ào như vậy, lại giở trò gì nữa đây?” Trưởng thôn bực bội hỏi.
Thấy trưởng thôn đến, Thư Mạn vội vàng nắm lấy tay ông ấy, khóc lóc nói: “Trưởng thôn, cứu cháu với, chú Đại Vĩ nhận 2000 đồng của Khương sẹo, muốn bán cháu cho ông ta làm vợ, cháu không chịu, chú ấy liền muốn đánh chết cháu.
”
Nghe xong, sắc mặt trưởng thôn thay đổi, ông ấy vừa mới đi họp xong, cấp trên ra lệnh phải chấn chỉnh vấn nạn tảo hôn, ép hôn ở nông thôn, thế mà Thư Đại Vĩ dám làm trái, xem ra người này không hề coi ông ấy - trưởng thôn này ra gì.
“Thư Đại Vĩ, có chuyện này à?” Ánh mắt sắc bén như chim ưng của trưởng thôn nhìn chằm chằm.
“Không phải, không phải, Thư Mạn, cháu đừng nói bậy trước mặt trưởng thôn!” Lưng Thư Đại Vĩ toát mồ hôi lạnh.
“Vậy thứ ông đang cầm trên tay là cái gì?” Trưởng thôn nghiêm khắc quát.
Thư Đại Vĩ giật nảy mình, vội vàng ném cây gậy trong tay sang một bên, nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ là dọa nó một chút thôi, không có ý định đánh thật.
”
Thôn dân không chịu, nhao nhao lên tiếng: “Tôi tận mắt nhìn thấy ông ta cầm gậy đuổi đánh Thư Mạn, may mà con bé chạy nhanh, nếu không thì giờ này đã chết rồi, ông xem cây gậy đó to như vậy, đánh một cái còn sống sao nổi?”
“Đúng vậy, tôi cũng nhìn thấy, tôi có thể làm chứng.
”
“Đúng, tôi cũng làm chứng được.
”
……
Trưởng thôn tức giận đến run người, mắng: “Thư Đại Vĩ, ông bảo tôi phải nói ông thế nào đây, Thư Mạn là một đứa trẻ ngoan như vậy, sao ông có thể ra tay được? Ông mua bán hôn nhân là phạm pháp, phải ngồi tù đó, ông có biết không hả?”
Nghe đến chuyện ngồi tù, Thư Đại Vĩ sợ đến mức mặt mày tái mét, lập tức quỳ sụp xuống đất: “Trưởng thôn, trưởng thôn, tôi sai rồi, tôi sai rồi, ngày mai tôi sẽ trả lại tiền, Thư Mạn không gả nữa.
”
Trưởng thôn không nói gì, ông ấy cũng không muốn thôn Tam Nguyên lại có người đi tù, nhưng cũng không muốn dễ dàng tha thứ cho ông ta, cứ để cho ông ta sợ một lát đã.
Lý Gia Anh thấy trưởng thôn không nói gì, bà ta cũng sợ hãi, vội vàng quỳ xuống cầu xin: “Trưởng thôn, đều là lỗi của tôi, tôi thấy tiền sáng mắt, xin đừng bắt chồng tôi đi tù.
”
Trưởng thôn khoanh tay, vẫn mặc kệ bà ta.
Lý Gia Anh thấy trưởng thôn không để ý đến mình, vội vàng quỳ xuống trước mặt Thư Mạn: “Thư Mạn, thím Anh biết lỗi rồi, cháu nói với trưởng thôn một câu, tha cho chúng ta đi.
”
Thư Đan Đan nhìn thấy cha mẹ quỳ xuống cầu xin, cô ta tức giận đến mức giậm chân, nhưng cũng không thể làm gì khác.
Lũ khốn kiếp, rồi sẽ có ngày tôi cho mấy người trả giá cho những gì mấy người đã làm ngày hôm nay!
Bà Vương nhìn thấy con trai và con dâu giả nhân giả nghĩa, trong lòng bà lạnh lẽo, tối qua lúc nói chuyện chia nhà, bà còn do dự vài phần, bây giờ bà chỉ hận không thể lập tức dẫn Thư Mạn ra khỏi nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...