Thư Đại Vĩ vội vàng phụ họa nói: “Đúng, đúng, đúng, không sai, nói chuyện cưới xin, chỉ là nói chuyện cưới xin mà thôi!”
“Hừ, đừng có mà lừa chúng tôi, nếu là nói chuyện cưới xin, vậy thì phải để cho Thư Mạn đồng ý mới được chứ? Con bé không đồng ý, ai có thể ép con bé gả đi.
” Thím Trương không tin bọn họ lại tốt bụng như vậy.
“Đúng đấy, Khương Sẹo kia thật sự không thể gả, cháu gái tôi gả ngay nhà bên cạnh nhà hắn, ngày nào cũng nghe thấy hắn đánh vợ, tháng trước uống say, hắn vậy mà lại đánh chết vợ, mọi người nói xem, đây chẳng phải là đẩy Thư Mạn vào hố lửa hay sao?” Trong đám người có một người phụ nữ lên tiếng.
Lý Gia Anh nghe xong, liền không đồng ý, bực tức nói: “Lời cháu gái bà nói là thật à? Khương sẹo người ta là hộ gia đình có vạn đồng ở thôn Tam Hà, Thư Mạn gả qua đó sẽ được ăn sung mặc sướng, có gì không tốt chứ?”
“Hừ hừ, bà nói hay thế, sao bà không gả con gái rượu của bà qua đó đi?” Có người mỉa mai nói.
Thư Đan Đan không ngờ có người lại lôi mình vào, cô ta vội vàng trốn sau lưng cha mẹ.
“Con gái chúng tôi là học sinh cấp ba, còn đang đi học, sao có thể đi lấy chồng được?” Lý Gia Anh có thái độ bảo vệ con gái rất rõ ràng.
“Đi học thì sao nào? Thành tích lúc trước của Thư Mạn còn tốt hơn Đan Đan, nếu không phải bà cản trở không cho con bé đi học, thì bây giờ Thư Mạn cũng là học sinh cấp ba rồi.
” Thím Trương nói.
Sắc mặt Lý Gia Anh thay đổi, đây chẳng phải là đang nói bà ta thiên vị hay sao? Lúc này bà ta hận không thể bóp chết thím Trương.
“Vài năm nữa Khương sẹo kia cũng sắp tổ chức sinh nhật 50 tuổi, con gái bà gả qua đó, chờ sau khi hắn chết đi, là có thể đường đường chính chính có được gia sản hàng vạn, tốt biết bao nhiêu!” Tam Căn Mao cười hì hì nói.
Tam Căn Mao là tên du côn có tiếng trong thôn, bình thường hắn nói năng không suy nghĩ, cái gì cũng dám nói, người thường không ai dám động đến hắn.
Lúc nhỏ, hắn nói chuyện chọc giận một bà cô chanh chua trong thôn, bà ta mắng hắn miệng còn hôi sữa mà còn nói bậy, lúc đó mọi người thích xem Tam Mao Lãng Tử, người khác liền trêu chọc hắn, nói hắn là Tam Căn Mao, từ đó về sau, khi gặp hắn, mọi người đều gọi hắn là Tam Căn Mao.
Thư Đan Đan nghe xong, tức đến mức hai mắt đỏ hoe, khóc lóc nói: “Anh nói bậy, tôi mới không gả cho lão già đó đâu!”
Cô ta vừa dứt lời, mọi người đều cười ồ lên.
“Nghe thấy chưa, con gái ông cũng chê người ta là lão già, ông còn muốn hại Thư Mạn, tâm địa thật độc ác!”
“Chẳng lẽ là tham số tiền mà Khương sẹo cho à?”
“Tôi thấy 80-90% là như vậy, thật là lòng lang dạ sói!”
……
Nghe mọi người bàn tán xôn xao, Thư Đại Vĩ bỗng nhiên hối hận, biết thế lúc nãy ông ta không nên kích động như vậy, lén sai người trói con bé đó lại là xong! Ông ta sai lầm rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...