Thư Mạn vừa từ từ gội đầu vừa suy nghĩ xem phải làm sao để học bơi.
Thời đại này, muốn tìm huấn luyện viên bơi lội bài bản là điều không thể, hơn nữa cũng không có điều kiện.
Bọn trẻ con nhà quê hầu như từ nhỏ đến lớn đều gắn bó với sông nước, tự học kiểu bơi chó.
Từ ngày được nhà họ Thư nhận nuôi, Thư Mạn không khi nào được rảnh rỗi, từ nhỏ cô đã phải giặt giũ, nấu cơm, cho gà, cho lợn ăn.
Lớn lên, ngoài những việc nhà đó, cô còn phải ra đồng làm việc, không có cơ hội nào để ra sông nghịch nước, vì vậy, dù lớn lên ở nông thôn, gần sông, nhưng cô chưa bao giờ đi bơi, vì vậy cô không biết bơi.
Phải làm sao đây?
À, đúng rồi, cô có thể tìm Thanh Ninh, cô ấy là đứa trẻ nổi tiếng trong thôn, mặc dù là con gái nhưng cô ấy có cha làm lính, nên từ nhỏ cô ấy đã được nuôi dạy như con trai, leo cây bắt chim, xuống sông bắt cá, tôm, có thể nói là không gì không làm được, cô ấy còn có thể lặn dưới nước 5 phút, từng là đối tượng ngưỡng mộ của bọn trẻ trong thôn.
Tính cách Thanh Ninh thẳng thắn, chính trực lại nhiệt tình, nhờ cô ấy giúp chắc chắn có thể được.
Đúng, cứ làm như vậy.
Nhưng việc cấp bách bây giờ là phải nghĩ cách tách khỏi nhà họ Thư, nếu không cô chắc chắn sẽ không có thời gian làm những việc này.
Cô suy nghĩ một hồi, không nghĩ ra cách nào hay, đành bỏ cuộc.
Nhìn lại nước trong bể mình vừa tắm, đen sì, cô bỗng thấy chán ghét, trời ạ, sao mình bẩn thế này?
Thư Mạn vội vàng ra khỏi bể nước, lau khô người, mặc quần áo vào, cả người đều cảm thấy nhẹ nhõm.
Chân tay cô cũng có sức lực hơn, còn khỏe hơn cả lúc chưa bị bệnh.
Cô quay đầu nhìn lại, nước trong bể đang tự động lọc với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, rất nhanh đã khôi phục lại vẻ trong veo thấy đáy.
Ùng ục, bụng cô truyền đến một loạt âm thanh đói bụng.
Thư Mạn vừa xoa bụng vừa đi vào bếp: "Đói quá!"
Cô mở nắp nồi trên bếp, mùi thơm của canh gà nhân sâm xộc vào mũi, cô hít một hơi thật sâu, tấm tắc: "Thơm quá!"
Cô thuận tay cầm lấy cái muôi bên cạnh, múc một ít ra, canh có màu trắng sữa, hiển nhiên đã được hầm chín.
Cô cho thêm chút muối vào canh, rồi múc một chén thịt gà thật to ra, bưng ra phòng khách, vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon.
Sau khi ăn xong canh gà, bụng đã no được một nửa.
Thư Mạn bưng chén vào bếp, nhìn miếng thịt ba chỉ, suy nghĩ xem có nên mang về nhà không?
Nếu mang về nhà, chắc chắn miếng thịt này cũng không vào được miệng cô, bà nội may ra còn được chia cho 1-2 miếng, chi bằng cô nấu trong không gian này, chờ sau khi cả nhà đó đi ngủ, mới mang ra cho bà nội ăn.
Đúng, cứ làm như vậy, một miếng cũng không thể để bọn vô lương tâm kia được lợi.
Tay cầm dao của cô hạ xuống, miếng thịt ba chỉ nhanh chóng được cắt thành từng miếng vuông vức cỡ 3cm, cô cho vào đĩa chờ chế biến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...