Thập Niên 90 Trêu Chọc Chồng Tương Lai


Một cơ thể bé nhỏ đang nằm trên tấm chiếu được dệt bằng cỏ sậy.
Đứa trẻ chớp mắt, đôi hàng mi như cánh quạt cũng rũ xuống đổ bóng mờ.
Dịch Đông từ từ mở mắt, lọt vào mắt là trần nhà bằng gỗ cũ kỹ.

Thời gian và năm tháng đã in hằn lên đó những dấu vết nông sâu khác nhau, cô vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy những tiêu đề bằng chữ lớn trên mặt báo cũ được dán trên tường từ rất lâu trước đây.
“Thúc đẩy sản xuất...” Cô lẩm nhẩm đọc thành tiếng, âm thanh này đã đánh thức bà cụ đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh, bà vội ló đầu sang nhìn cô.
“Dịch Dịch, thế nào rồi? Còn đau đầu không?” Bà cụ hiền hậu, đỡ Dịch Đông ngồi dậy, nói tiếp: “Bà nội đã thu dọn đồ đạc của Dịch Dịch xong xuôi, lát nữa là có thể theo bố mẹ đến thành phố ở rồi.” Bà cụ nói những lời mà bà nghĩ Dịch Đông nghe thấy sẽ rất vui.
Dịch Đông hoàn hồn, quay sang nhìn bà cụ.


Lúc này, năm tháng vẫn chưa để lại những dấu vết rõ ràng như trong ấn tượng của cô, bà cụ Dịch chỉ mới ngoài năm mươi, mái tóc vẫn màu muối tiêu.
Đầu vẫn âm ỉ đau, Dịch Đông giơ tay muốn sờ, nhưng bị bà cụ Dịch ngăn lại: “Không được sờ, vừa băng bó xong lúc sáng, sờ vào chảy máu là đau đấy.”
Chẳng phải cô đã chết rồi sao? Lúc này, Dịch Đông mới có ý thức lại, cô nhìn tay chân nhỏ xíu của mình, bên trên còn có vài vết lốm đốm, rõ ràng là dáng vẻ của một đứa trẻ.
“Bà nội?” Dịch Đông ngồi bật dậy, gọi liền mấy tiếng rồi bổ nhào cơ thể bé nhỏ vào lòng bà cụ trước mặt.
Bà cụ Dịch tưởng cô đang làm nũng, vội ôm lấy cô dỗ dành: “Dịch Dịch ngoan, sau này theo bố mẹ phải nghe lời đấy, biết chưa?”
“Dịch Đông! Bố mẹ bảo em xuống.” Không biết Dịch Hạ đã đứng ở cửa nhìn bao lâu, thấy Dịch Đông đã tỉnh, cô ta lập tức nhảy ra gọi lớn.
Lúc này Dịch Đông mới để ý Dịch Hạ đang đứng ở cửa, cô ta cũng mang dáng vẻ lúc nhỏ, điều duy nhất không đổi là vẻ căm ghét trong mắt cô ta dành cho cô.
Giống như kiếp trước, khi biết tin cô mang thai, cô ta không hề do dự mà đẩy cô xuống lầu.


Giờ nghĩ lại, có lẽ thù hận trong mắt cô ta đã bắt đầu dần dần tích tụ từ lúc này rồi.
Đứa bé đó từ đầu đã là sự tồn tại không được mong đợi.

Suy cho cùng, với Dịch Đông mà nói, bản thân cô cũng không thể xác định được tình cảm của cô và Cận Thừa Nghiệp có đủ để cùng nhau gánh trách nhiệm nuôi một đứa trẻ hay không.
Nhưng cảm giác có một mầm sống dần bén rễ bên trong cơ thể mình vô cùng kỳ diệu.

Thậm chí, Dịch Đông bắt đầu tưởng tượng đến cuộc sống tương lai của cô và Cận Thừa Nghiệp, có đứa trẻ đó, mọi góc nhọn trong cuộc sống đều được mài mòn, trở nên thật dịu dàng.
Nhưng cuối cùng, giấc mơ ấy đã bị Dịch Hạ phá hủy.
Dịch Đông nhìn chằm chằm vào Dịch Hạ, Dịch Hạ sợ hãi trước ánh mắt lạnh lẽo của cô, la lên một tiếng rồi xoay người chạy ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận