Thập Niên 90 Tôi Có Khoản Vay Mua Nhà Kếch Xù


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bản năng cầu sinh mãnh liệt khiến Hứa Bát Tuyết đột nhiên nghĩ đến, vừa nãy tim đau dữ dội là vì Ngô Trạm nhắc đến công việc, nói cách khác, đây chính là tâm kết của Hứa Bát Tuyết trước đây.

Công việc, đài truyền hình!
Cô có cách rồi!
[Hứa Bát Tuyết, tôi sẽ giúp cô tìm một công việc ở đài truyền hình.

] Hứa Bát Tuyết thầm nói trong lòng.

Cơn đau tim giảm bớt đôi chút.

Nhưng vẫn chưa đủ.

Một giọng nói bồng bềnh vang lên trong đầu Hứa Bát Tuyết, [Phải đến đài truyền hình xuất sắc nhất, phải trở thành người dẫn chương trình xuất sắc nhất, phải đánh bại tất cả bọn họ! Đặc biệt là phải đánh bại Chu Tinh Thần!]
Chu Tinh Thần là ai?
Chờ đã, tim lại đau hơn.

Hứa Bát Tuyết vội vàng đồng ý: [Được.

]
Giọng nói đó để lại một câu cuối cùng: [Cảm ơn, tôi giao cuộc đời mình cho cô.


]
Cô ấy đi rồi.

Cô ấy không muốn ở lại thế giới này, từ khi sinh ra đã không được chào đón, vất vả lắm mới thi đỗ một trường đại học tốt, kết quả tốt nghiệp ngay cả công việc cũng không tìm được, bạn học cười nhạo, người thân thì bàn tán sau lưng.

Còn cả mẹ cô, cuối tuần trước lại đến trường tìm cô đòi tiền.

Cô vốn tưởng rằng sau khi tốt nghiệp có công việc rồi sẽ dễ thở hơn đôi chút, nhưng bây giờ!
'Hứa Bát Tuyết' thực sự mệt mỏi rồi.

Hứa Bát Tuyết phát hiện tim không còn đau nữa.

Đến khi cô hoàn hồn lại thì đã ở trong phòng y tế rồi.

Ngô Trạm thở hổn hển lau mồ hôi: "Bác sĩ, bác mau khám cho bạn tôi xem, vừa nãy cô ấy suýt thì không xong rồi! " Anh thấy Hứa Bát Tuyết đau đến mức co rúm người trên sàn, vội vàng kéo cô dậy, vừa kéo vừa lôi, mãi mới đưa được đến phòng y tế.

Bác sĩ phát hiện sau gáy Hứa Bát Tuyết có vết thương, không biết có bị tụ máu không, ông đề nghị Hứa Bát Tuyết đến bệnh viện lớn chụp CT não, kiểm tra cẩn thận.

Hứa Bát Tuyết đi ra khỏi phòng y tế.

Ngô Trạm thấy Hứa Bát Tuyết đi về hướng ký túc xá nữ thì lại đuổi theo: "Bác sĩ bảo cô đi khám bệnh viện.


"
"Không đi.

"
"Sao vậy?"
"Không có tiền.

"
"Tháng trước cậu đoạt giải nhất cuộc thi phát thanh, không phải được năm mươi đồng sao?" Ngô Trạm khó hiểu.

Đúng rồi, cô còn năm mươi đồng.

Hứa Bát Tuyết vui mừng khôn xiết.

Khoan đã, chẳng phải chỉ có năm mươi đồng thôi sao, có cần phải vui mừng đến thế không?
Hứa Bát Tuyết nghiêm túc tự kiểm điểm bản thân.

Sau đó cô chia tay Ngô Trạm.

Cô về ký túc xá nữ.

Ngô Trạm nói là đi mua gì đó.

Vừa đến dưới ký túc xá, cô đã thấy Chu Linh cầm sách, vẻ mặt nghiêm trọng chỉ về hướng phòng ký túc xá của bọn họ: "Hứa Bát Tuyết, mẹ cô lại đến rồi.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận