Lúc cô về tới nhà thì dì Dương vẫn chưa nấu cơm xong, Ôn Chỉ Văn liền mang chỗ hoa tươi cô mới mua đi cắm vào bình hoa.
Ôn Chỉ Văn chưa từng học cắm hoa, nhưng ở trong nhà mình cũng không cần phải chú ý quá nhiều, cảm thấy thế nào đẹp thì sẽ làm thế đó.
Một bó hoa rất nhiều, Ôn Chỉ Văn phải cắm vào vài cái bình hoa mới hết, thế là dứt khoát chia ra mỗi phòng đặt một lọ hoa, ngay cả thư phòng của Vu Hoài Ngạn cũng không buông tha.
Đặt bình hoa xuống, Ôn Chỉ Văn lại nhìn cái góc kia, quả nhiên đẹp hơn rất nhiều.
Dì Dương nấu đồ ăn xong mang lên, cười nói: “Hoa rất đẹp lại còn thơm nữa”.
“Đúng vậy!” Ôn Chỉ Văn cũng mỉm cười đáp.
Dì Dương không ăn cơm chiều chung với Ôn Chỉ Văn.
Lúc đầu dì Dương ới là phải đợi Ôn Chỉ Văn ăn cơm xong để thu dọn rồi mới rời đi, Ôn Chỉ Văn lại trực bảo bà ăn cơm xong liền đi về nhà, chén đũa ăn xong cô sẽ tự rửa.
Dì Dương đã sớm dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, cô chỉ cần rửa mấy cái bát thôi, rất đơn giản.
Vốn dĩ dì Dương thấy làm như vậy không tốt, nhưng Ôn Chỉ Văn cảm thấy không có gì, vậy nên bà liền đồng ý.
Lúc Ôn Chỉ Văn ngồi xuống ăn cơm thì dì Dương đang dọn dẹp phòng bếp.
Lúc rửa tay đi ra, chuẩn bị rời đi thì dì Dương đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nói với Ôn Chỉ Văn: “Ôi, nhìn trí nhớ của dì này, Vu tiên sinh vừa mới gọi điện thoại tới đây tìm cháu, bảo là bao giờ cháu về thì gọi điện thoại cho cậu ấy”.
Mấy ngày nay Ôn Chỉ Văn rất bận rộn, thật sự chưa từng nhớ tới Vu Hoài Ngạn.
Hiện tại được dì Dương nhắc nhở, cái tay múc canh của cô bỗng dừng lại, cuối cùng cũng nhỡ tới mình có một người chồng đi công tác ở ngoài.
Tính toán thời gian, Vu Hoài Ngạn đã rời nhà được bốn năm ngày rồi.
Ôn Chỉ Văn ở một mình quen rồi, cũng không có kinh nghiệm ở chung với đàn ông, nhưng dù không còn có kinh nghiệm tới đâu thì cô cũng biết hành vi không gọi cho Vu Hoài Ngạn bất cứ một cuộc điện thoại nào rất là không ổn.
Hình tượng người vợ hiền thê rất có nguy cơ bị sụp đổ!Ôn Chỉ Văn đột nhiên đứng lên, nhìn về chỗ điện thoại.
Sau khi nhìn lướt qua thì cô lại ngồi xuống một lần nữa.
Thôi, vẫn là ăn cơm xong đã, đằng nào cũng qua bốn năm ngày rồi, cũng không vội một chốc một lát này.
Chờ cô lấp đầy bụng, thuận tiện lại suy nghĩ biện pháp cứu vãn lại hình tượng vợ hiền!Vì thế, Ôn Chỉ Văn lại yên tâm thoải mái ngồi ăn cơm tiếp.
Lúc Ôn Chỉ Văn ăn cơm thích nhai kỹ nuốt chậm, khi còn nhỏ đã bị mẹ giễu cợt là ăn như con mèo.
Chờ cô chậm rì rì cơm nước xong, lại đi rửa chén, sau đó Ôn Chỉ Văn mới đi tới chỗ cái điện thoại muốn gọi lại cho Vu Hoài Ngạn.
Chỉ là điện thoại bây giờ vẫn là loại kiểu cũ không có màn hình, Ôn Chỉ Văn căn bản không biết nên gọi lại như thế nào.
Đứng ngơ ngẩn trong chốc lát, Ôn Chỉ Văn rốt cuộc nhớ tới tớ giấy mà hôm rời đi Vu Hoài Ngạn đã để lại cho cô, hình như trên đó có viết số điện thoại của anh nhỉ?Lại ngẫm nghĩ thêm một lúc, Ôn Chỉ Văn mới nhớ tới tờ giấy đó đã bị cô ném vào tủ sắt rồi.
Ôn Chỉ Văn liền chạy lên thư phòng ở trên lầu.
Cô không nhớ được số điện thoại của Vu Hoài Ngạn, cô vẫn nhớ được mật mã của két sắt, sờ soạng mấy cái, cuối cùng cô cũng lôi ra được tờ giấy nhăn nhó kia.
Sau một loạt các hành động này, sắc trời đã hoàn toàn tối lại.
Ôn Chỉ Văn tự cảm thấy đuối lý, lúc ấn điện thoại thì cái đầu nhỏ cũng cấp tốc vận chuyển.
Tí nữa cô phải nghĩ thật kỹ xem nên nói như thế nào, nếu không lại chọc giận tới chồng của cô thì không tốt.
Tâm tình hiện tại Vu Hoài Ngạn đúng là không được tốt lắm.
Từ lúc anh gọi điện thoại về tới bây giờ đã trôi qua mấy tiếng đồng hồ rồi, cô đi mua hoa cần thời gian lâu như vậy à?Chờ đến lúc rốt cuộc cũng nhìn thấy một dãy số quen thuộc, sau khi anh nhìn lướt qua, tùy ý để điện thoại vang lên một lúc rồi mới chậm rãi ấn nút nghe, giọng điệu lạnh nhạt: “Alo?”Người đối diện dường như khựng lại một chút, sau đó truyền tới một giọng nói vừa ngọt vừa kiều: “Chồng ơi!”Nghe thấy xưng hô cực kỳ thân thiết này, lông mi rũ xuống của Vu Hoài Ngạn đột nhiên run lên.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...