Người phụ nữ đó đi qua đi lại ngoài hành lang một hồi, cuối cùng vẫn quyết định giơ tay gõ cửa nhà Trần Khiêm.
“Ai đó?” Lý Nghiên hỏi.
“Là tôi! Lý Phượng.
” Giọng nói ngoài cửa rất trầm, dường như có chút tức giận.
Lý Nghiên trông có vẻ căng thẳng khi nghe đến cái tên này, hộ gia đình nào trong khu này mà không biết Lý Phượng khó chọc, nếu không phải vì hai tháng trước thật sự không còn tiền để trang trải, cô cũng sẽ không đi mượn tiền Lý Phượng.
“Sao vậy?” Trần Khiêm cảm giác được cô có gì đó không ổn.
“Không sao, chỉ là tôi vẫn chưa trả cho chị ta một trăm tám mươi đồng còn lại, tôi đi nói với chị ta một tiếng, đợi tháng này phát lương, mới trả tiền cho chị ta.
” Lý Nghiên đứng dậy mở cửa.
“Để tôi dọn bát đũa xuống bếp.
” Trần Khiêm cầm bát đũa đi vào phòng bếp.
Lý Nghiên vừa mở cửa liền nhìn thấy Lý Phượng sắc mặt tối sầm, cô mỉm cười hỏi: “Chị Lý, đã muộn như vậy rồi, có chuyện gì sao?”“Điều kiện nhà cô cũng tốt nhỉ, ăn thịt nữa à!” Lý Phượng dựa vào khung cửa nói: “Cô còn nợ tôi một trăm tám, khi nào trả đây? Số tiền này của tôi cũng không dám mua thịt ăn, da mặt cô cũng dày thật, mượn tiền mà còn ăn sang nữa à.
”Lý Nghiên ngượng ngùng nói: “Chị Lý, điều kiện nhà tôi không mấy tốt, hôm nay vừa mượn người ta hai trăm bốn mươi đồng, cải thiện bữa ăn một chút, chị cho tôi thêm mấy ngày, đợi phát lương rồi, tôi nhất định sẽ trả cho chị.
”“Bớt nói mấy lời thừa thãi với tôi, cô trì hoãn bao lâu rồi hả? Tôi đã nể mặt cô lắm rồi, bây giờ, trả tiền ngay!” Lý Phượng đắc lý không tha người nói.
Lý Nghiên vội vàng sờ vào túi tiền, hai trăm tám vẫn còn dư được chín mươi đồng, vì vậy nói: “Tôi trả cho chị chín mươi đồng trước, đợi phát lương rồi, tôi chắc chắn sẽ trả cho chị.
”Lý Phượng giật lấy chín trăm đồng, hét lớn: “Chín mươi đồng nữa đâu? Nếu hôm nay không trả hết đừng trách tôi chửi bóng chửi gió.
”“Chị Lý, chị có thể cho tôi vài ngày được không?” Giọng nói đầy khẩn cầu của Lý Nghiên, hai mắt đỏ hoe, cuộc sống của cô cuối cùng cũng nhìn thấy hy vọng, cô tin tưởng tương lai nhất định sẽ tốt hơn.
“Tôi cầu xin chị đấy!”Lý Phượng hất tay Lý Nghiên, lạnh lùng nói: “Bớt dùng cái chiêu này, trả tiền mau, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.
”“Chị Lý, chị có thể để cho tôi vài ngày được không, chỉ vài ngày! Tôi quỳ xuống cầu xin chị.
” Lý Nghiên bật khóc quỳ trên mặt đất.
Mượn nợ trả nợ là chuyện bình thường, ngoại trừ cầu xin, cô thật sự đã hết cách rồi.
Lý phượng không tha, tát Lý Nghiên một cái.
Cô choáng váng ngã ra đất, bất tỉnh.
Trần Khiêm đi ra thấy vậy kinh hoảng.
Hắn kiểm tra thấy Lý Nghiên không sao, dữ tợn nhìn Lý Phượng.
“Dám đánh vợ ông.
”Trần Khiêm để ý xung quanh không có ai, kéo Lý Phượng vào, đóng cửa lại.
Hai mươi phút sau.
Lý Phượng đỏ mặt chạy ra khỏi nhà họ.
Lý Nghiên tỉnh lại:“Lý Phượng đâu?”Trần Khiêm giải thích: “Cô ta thấy em ngất, sợ quá chạy về rồi.
”Hai vợ chồng Trần Khiêm ôm nhau đi ngủ.
Trần Khiêm tỉnh dậy đã tám chín giờ sáng, Lý Nghiên đã đi làm từ sớm.
Trên bàn có một bát cháo, Trần Khiêm ăn cháo, trong lòng cảm thấy có chút rối bời, không biết bắt đầu từ đâu, đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Ai đó?”“Anh Khiêm, là tôi, mấy ngày nay anh có chuyện gì vậy?” Ngoài cửa vang lên một giọng nói chói tai.
Mở cửa nhìn thấy một người đàn ông trạc tuổi hai mươi, quần áo xốc xếch, Trần Khiêm nhận ra anh ta, tên là Chu Quốc, trong nhà cũng coi như là có một chút điều kiện.
“Sao không ra ngoài? Cũng không tìm mấy anh em chơi.
” Chu Quốc bước vào hỏi.
“Gần đây ở nhà xảy ra chút chuyện" Trần Khiêm nhìn anh ta, trong đầu thầm nghĩ, đám bạn lêu lổng này của mình cũng có chỗ hữu dụng.
Chu Quốc có ba căn nhà ở khu này, thỉnh thoảng thường đi đến đó uống rượu, ba của Nguyễn Bân là thôn trưởng ở thôn này, còn bốn năm tên ăn chơi lêu lổng cũng tụ họp ở đây.
Mấy tên này ra ngoài ăn nhậu căn bản đều để cho Trần Khiêm trả tiền, xem anh như tên ngốc mà đùa giỡn.
“Cậu không tới tìm tôi, tôi cũng định đi tìm các người đây.
” Trần Khiêm rất thân mật vỗ vỗ Chu Quốc vai, nói: “Mấy anh em khác đâu?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...