Mười giờ tối, Chu Thần Phong vì bất đồng ý kiến mà chính thức rút lui khỏi Lenovo, chuyện này trở nên vô cùng ầm ĩ trong giới.
Tất cả mọi người đều trở tay không kịp, có những người từng âm thầm muốn lôi kéo Chu Thần Phong vội vàng gọi điện thoại đến, đề xuất mức lương rất cao.
Nhưng Chu Thần Phong từ chối tất cả.
Sau khi trả lời một vài cuộc điện thoại, anh ta mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Đối với anh ta mà nói, đây là một sự kết thúc, khi mặt trời ngày mai mọc lên thì đó sẽ là một khởi đầu mới.Đêm nay, toàn bộ mọi người ở làng Trung Quan đều gọi điện hỏi han về chuyện này.
Ai xuất sắc đến mức có thể khiến Chu Thần Phong phải bỏ đi vậy.
Vẫn chưa có nhiều tin tức lắm nhưng mọi người vẫn bàn tán rất nhiệt tình.
Vu Tình lúc này đang ngồi bần thần trong phòng mình.
Nàng cau mày, chắc chắn chính là hắn.
Khuôn mặt nàng trở nên vô cùng dữ tợn.Sáng hôm sau khi Trần Khiêm tỉnh dậy, anh nhận được điện thoại của Chu Thần Phong.
Trần Khiêm vui mừng:“Anh nói cái gì? Anh từ chức rồi sao? Ha ha ha...."“Người anh em, những gì đã hứa với anh, tôi nhất định sẽ làm được.
Tôi cũng tin tưởng tương lai của Điện tử Lăng Duệ nhất định sẽ rất huy hoàng.
Tôi bận xử lý công việc ở đây, có lẽ phải mất hai ba ngày, xong việc tôi sẽ qua đó.” Chu Thần Phong thân tình nói.“Được, được, được.
Tôi nhân tiện mấy ngày này đến Thành Minh để hoàn thiện phương án thiết kế.
Hôm nay tôi sẽ đi.
Đến lúc đó anh cứ liên hệ với giám đốc Trương, lúc trước tôi đã đưa số điện thoại của anh cho cô ấy rồi.
Anh cứ yên tâm, đây là sản nghiệp của chúng ta, của tôi cũng như của anh.
Có anh em ở đây thì làm chuyện gì cũng dễ."Trần Khiêm nói một tràng mấy câu an ủi rồi cúp máy, sắc mặt anh vô cùng vui mừng.
Chuyện này đúng là nằm ngoài dự liệu của anh, không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy.
Lúc đầu anh còn tưởng sẽ phải mất đâu đó khoảng nửa năm.Trần Khiêm ngồi dậy gọi điện cho Trương Mạn Ni dặn cô ta phải tận tình chu đáo với Chu Thần Phong, đồ ăn uống đi lại gì cũng phải là thứ tốt nhất, Chu Thần Phong muốn làm gì thì cứ để anh ta làm.“Anh sao vậy? Có chuyện vui sao?” Giai Oánh trong lòng Trần Khiên khẽ nhúc nhích.“Mấy ngày hôm nay mọi chuyện đều thuận lợi.” Trần Khiêm nhìn nàng cười nói: “Việc tốt cứ liên tục xuất hiện, cần nhân tài là có nhân tài ngay.
Chúng ta làm vài hiệp nữa nhé.”“Nhưng hôm qua làm nhiều quá rồi!”“Em không thích sao?”“Em thích nhưng em sợ anh mệt thôi.” Giai Oánh đỏ mặt.“Anh không mệt.
Anh rất sướng, rất hạnh phúc.”Trần Khiêm cười lớn rồi lấy côn thịt của mình nhét vào lồn Giai Oánh tiếp tục chơi đến khi đã ghiền thì thôi.
Địt nàng làm hắn quá sướng luôn.
Quá đã!Sau đó, Trần Khiêm đi ra sân bay ngay, 11h giờ máy bay cất cánh, hơn mười hai giờ anh đến Thành Minh.
Liễu Trực đích thân ra đón hắn.“Gần đây nhóm nghiên cứu và phát triển có bao nhiêu người?” Trần Khiêm hỏi Liễu Trực.“Nhóm công trình chính có 94 người hạt nhân, tôi vừa tuyển thêm được một cậu em, cũng đứng hàng đầu trong ngành thiết kế mạch trong nước.
Chúng tôi vẫn đang liên tục tuyển người, vấn đề là có tiền nhưng không có người.” Liễu Trực nhớ đến chuyện gì đó lại nói thêm:“Tiền cũng không còn nhiều nữa, chỉ còn khoảng hơn 300tr.”“Chuyện tiền bạc anh không cần phải lo lắng, tiền lập tức sẽ về thôi.
Thí nghiệm tiến hành đến đâu rồi?” Trần Khiêm hỏi:“Tính ổn định thế nào?”“Chúng tôi không làm bo mạch mới mà thiết kế lại, nếu muốn xong trong một thời gian ngắn thì rất khó.
Ít nhất thì cũng phải cần đến nửa năm, nhất là điện áp đầu ra, đầu vào, chất lượng hình ảnh, độ ổn định của súng bắn điện tử, kết hợp, phân tích tín hiệu..."“Dừng, dừng, dừng.
Đừng nói với tôi những thứ chuyên môn như vậy.
Thứ tôi cần là sự ổn định, không cần phải có kỹ thuật mới nhất.
Phải giảm chi phí xuống mức thấp nhất, không phải tôi đã nói với anh rồi sao, chi phí phải dưới mức 200 ngàn thậm chí chỉ được khoảng 150 ngàn thôi.
Như vậy đi, hôm nay là ngày nghỉ, anh sắp xếp đi, mai tôi sẽ đến phòng nghiên cứu.
Giờ chở tôi về nhà trước.”“Được!” Liễu Trực gật đầu.Xe rất nhanh đã chở Trần Khiêm về lại biệt thự ven biển của hắn.
Nó vẫn xa hoa lộng lẫy như vậy.
Trần Khiêm ngó sang nhà mà hắn tặng cho Bích Quân.
Xem ra nàng không có chuyển tới đây.
Khi hắn tới Bình Châu thì nhận được tin Bích Quân, Thiên Nguyệt, Linh Đan đã về trường hoàn thiện luận văn.Buổi chiều, Trần Khiêm đi dạo quanh bờ biển.
Hắn nhìn thấy có người cho thuê thuyền máy thì bất giác cười nhớ lại lần làm tình trên biển với Tư Kỳ và Huệ Văn.
Không biết giờ này hai nàng ra sao rồi.
Từ khi cùng chấp nhận làm nữ nhân của hắn, hai người đó thân thiết như chị em vậy.
Miên man suy nghĩ, Trần Khiêm đã thuê một chiếc chạy lúc nào không hay.
Khi cơn sóng dữ cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
Hắn như nhìn thấy hình ảnh của Tô Phán Nhi khiến hắn hoảng sợ.
Thuyền máy bị ngã nhào.
Trần Khiêm chìm vào trong nước.“Mẹ nó! Chuột rút.
Đen thế.
Không lẽ hôm nay phải chết ở đây.” Trần Khiêm thầm mắng, hai mắt lịm dần.
Lúc đó hắn nhìn thấy một bóng hình mờ ảo đang tiến đến hắn.“Anh gì ơi, anh tỉnh lại đi!” Cô gái vừa gọi vừa vỗ vỗ má Trần Khiêm.
Thấy hắn chưa tỉnh, nàng lại tiếp tục tiến hành hô hấp nhân tạo.
Cảm nhận được hơi thở thơm tho của nữ nhân.
Lưỡi Trần Khiêm trong vô thức tham luyến mà xông phá đi vào chiếc miệng thơm tho của nàng, cuốn lấy chiếc lưỡi mà liếm mút.
Cô gái trợn mắt lên, nàng cảm thấy như có một con rắn hung mãnh đang không ngừng ngọ nguậy trong miệng mình nên vội vàng lùi lại, hét lớn:“Á…Anh làm gì vậy?”Trần Khiêm mắt nhập nhèm mở ra.
Sau khi bình tĩnh quan sát.
Hắn có thể chắc chắn rằng mình còn sống.
Trước mặt hắn là một cô gái xinh đẹp, thân hình lồi lõm khỏi chê trong bộ đồ tắm sexy.
Trần Khiêm lướt qua bộ ngực của nàng mà nuốt khan nước bọt.“Ting, nhiệm vụ chịch gái xinh.Họ tên: Quân Uyển Dung: 27 tuổi.Xinh đẹp: 82/100.Dâm: 43/100.Sở thích: máy móc, biển cả, thuyền máy.Tình trạng: Đang cần tìm một mối quan hệ nghiêm túc.Nhiệm vụ: Thu phục Quân Uyển Dung.Thời hạn: 3 ngày.Thưởng: Tăng 10% Pin, Sức mạnh +5, gân cốt +5, nhãn lực +5, thính lực +5.Phạt: Trừ 30 ngày sự sống, cấm cu 1 tháng, gân cốt -10, sức mạnh -10.”Lại nữa rồi, Trần Khiêm làm ra vẻ ngơ ngác hỏi:“Cô đã cứu tôi sao?”“Đúng vậy.
Nếu anh đã không sao thì tôi đi trước đây.” Quân Uyển Dung vừa bị hôn bất ngờ nên rất cảnh giác.“Thân thể tôi giờ rất yếu.
Cô có thể đỡ tôi về nhà không.
Nhà tôi cũng gần đây thôi.
Tôi tên Trần Khiêm.
Cô tên gì?” Trần Khiêm ra vẻ yếu ớt nói.“Tôi là Uyển Dung.” Cô gái nhìn hắn cũng không phải người xấu, có lẽ lúc nãy chỉ là phản ứng tự nhiên trong vô thức gì đó.Uyển Dung nhìn ngó xung quanh, giờ cũng không có ai.
Nếu hắn bị làm sao thì nàng cũng cảm thấy áy náy.
Cứu người cứu tới cùng.
Đưa anh ta về vậy.Thế là Trần Khiêm được Uyển Dung đỡ về nhà.
Trên đường đi Trần Khiêm cũng lân la hỏi chuyện.
Hắn muốn mời nàng một bữa cơm để bày tỏ lòng biết ơn nhưng Uyển Dung khéo léo từ chối.
Nàng vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng Trần Khiêm.Khi về đến cửa biệt thự.
Uyển Dung cũng bất ngờ, không ngờ Trần Khiêm lại là một người giàu có.
Trần Khiêm nài nỉ nàng vào chơi nhưng Uyển Dung kiên quyết từ chối.
Khi hắn hỏi xin cách thức liên lạc với nàng thì Uyển Dung nhìn hắn với ánh mắt cảnh giác.“Cô..cô đừng hiểu nhầm.
Tôi chỉ muốn bày tỏ lòng biết ơn thôi.”“Không cần đâu.
Chuyện nhỏ mà.”“Đối với cô là chuyện nhỏ nhưng đối với tôi là cả mạng sống đó.
Tôi thực muốn trao cả cuộc đời này cho cô luôn.”“Hả?” Uyển Dung bất giác lùi lại thêm hai bước.
Trần Khiêm biết mình lỡ lời.
Hắn cười khan.“Hay là để tôi đưa cô danh thiếp của tôi nhé.
Khi nào cần giúp đỡ cứ liên lạc tôi.” Trần Khiêm cũng chỉ có thể làm vậy.
Hắn chạy nhanh vào nhà lấy danh thiếp nhưng khi hắn ra thì Uyển Dung đã rời đi, không thấy bóng dáng đâu.Trần Khiêm dậm chân.
Mẹ nó, sao khó thế chứ, biết tìm cô ta ở đâu bây giờ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...