*Kết tinh trí tuệ của các cảnh sát lâu năm.
*Khi Dịch Gia Di bước vào cục cảnh sát với đôi mắt đỏ hoe, phát hiện ra một người trong suốt trước đây hoàn toàn không có ai nhìn thấy như mình đột nhiên biến thành thiên nga nhỏ múa một mình trên sân khấu, đi đến đâu cũng có ánh mắt người nhìn theo.
Còn có người ở sau lưng cô lén thì thầm, rõ ràng ngay cả tên đầy đủ của cô còn không nhớ được cũng muốn tham gia thảo luận: “Cô gái làm văn chức đó đúng là may mắn thật.
” “Bịp cả thôi, cục cảnh sát cũng phải có tin mới chứ.
” “Mới nhậm chức chưa đến hai tháng đã lộ mặt trước lãnh đạo rồi.
” “Sao nào? Ghen tỵ đấy à?” “Tôi chỉ ngưỡng mộ thôi, được chưa…”Dịch Gia Di coi như không nhìn thấy cũng không nghe thấy gì cả, chỉ chuyên tâm làm việc của mình.
Sau khi thay xong quần áo bước vào phòng làm việc, chị Nhân đang đứng sau bàn làm việc chỉnh sửa đống văn kiện chất thành núi, nếu không phải có một bàn tay thi thoảng mò vài cái trên chồng hồ sơ thì Dịch Gia Di gần như không nhìn thấy người bị đống văn kiện bao vây.
Cô chào hỏi, chị Nhân thò đầu ra từ sau đống văn kiện hỏi: “Gia Di, trong cốc có Cappuccino lạnh thêm “chi liến” đấy.
”“Vâng, chị Nhân.
” “Chi liến” chính là kem sữa nhân tạo, đây là cách gọi dịch âm thôi, lần đầu tiên Dịch Gia Di nghe được cũng ngây người nửa ngày không biết là cái gì, nhưng bây giờ đã quen với cách gọi này rồi.
(Chú thích: Ở đây chị Nhân gọi kem sữa là “Cream” nhưng dịch âm tiếng Trung.
)Cô đặt đồ trong tay xuống định đi giúp chị Nhân lấy cà phê, nào biết vừa quay người lại đã thấy chị Nhân đột nhiên cười, đi tới ấn vai cô ép ngồi xuống ghế, nhướn mày bảo: “Xem đây là ai nào? Tiểu phúc tinh của chúng ta, hôm nay không cần em chạy vặt, cứ để chị Nhân giúp em, chị đã mua xổ số dựa theo ngày sinh tháng đẻ của em, phải phù hộ cho chị Nhân trúng giải lớn đấy nhé.
”Nói xong, chị Nhân vỗ lên bả vai Dịch Gia Di, mời cô ngồi xuống, còn mình thì sải bước đi như bay ra ngoài.
Dịch Gia Di vuốt tóc mai, làm người nổi tiếng hay thật, lười như chị Nhân cũng bằng lòng chạy vặt thay bạn.
Cô quay đầu lấy tập văn kiện đang định xử lý hồ sơ, nhưng vừa vòng qua nhìn, chà, chị Nhân nào có xử lý văn kiện gì đâu, chị ta hoàn toàn chỉ đang vừa đọc báo vừa ăn bữa sáng sau lớp che chắn của đống văn kiện mà thôi.
Vừa rồi chị ta mò vài cái trên chồng văn kiện cũng không phải để lấy tài liệu mà là lấy túi giấy ăn…Quý bà Lư Uyển Nhân này thật sự đã nghiên cứu ra được sự tinh túy của cá muối rất triệt để…Dịch Gia Di sắp xếp hồ sơ dựa theo số hiệu, rồi đăng ký và báo cáo những tài liệu còn thiếu, làm việc rất nghiêm túc.
Sau mười mấy phút ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, nhưng người tới lại không phải Lư Uyển Nhân và tách cà phê mà là lời mời tới từ bên bộ phận quan hệ công chúng.
Hương Giang chú trọng đến tính công khai minh bạch, cái gì cũng cần phải bày ra cho dân chúng giám sát, cục cảnh sát phá án cũng không thể giấu diếm mà phải luôn luôn trưng tiến độ ra cho toàn bộ dân Hồng Kông thấy, kết quả, cứ cách một khoảng thời gian là lại phải làm một báo cáo công tác cho ông chủ, rồi làm thông báo tuyên bố thành quả của giới cảnh sát.
Lúc còn nhỏ xem phim Hồng Kông, Dịch Gia Di cảm thấy hình như Hương Giang đang biến cục cảnh sát thành một công ty, phải tuyên truyền, phải giao tiếp, phải tiêu thụ, không ngờ cũng có một ngày mình cũng tham gia vào trong hệ thống này, trở thành một nhân vật phải xuất hiện trước ống kính đó.
Cô bị kéo vào phòng trang điểm, thay một bộ đồng phục cảnh sát quân trang, chụp một đống ảnh từ trong ra ngoài, tại mỗi một góc ở cục cảnh sát, rồi mới được bưng gương mặt bóng dầu quay trở về phòng điều hòa, có được sự giải thoát.
Vừa mới vào cục cảnh sát cô đã đụng mặt Phương Trấn Nhạc ngay đối diện.
Hoàn toàn khác với bộ dáng mệt mỏi tối qua, lúc này gương mặt của người đàn ông lạnh lùng, nét mặt nghiêm nghị, bước đi như gió, phía sau có mấy người Lưu Gia Minh và Lâm Vượng Cửu của tổ B.
Dịch Gia Di quay đầu, ánh mắt nhìn theo bọn họ nối đuôi nhau ngồi lên xe cảnh sát, phóng vèo đi mất.
Lại có án sao?….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...