Thập Niên 90 Tài Vận Hanh Thông
Thực sự không đàm phán một chút?Lục Tĩnh nhiên nói: Thời đại đã khác, phụ nữ có thể đứng trên một nửa bầu trời."Lý Chí Kiệt:"..."Cô đâu phải muốn một nửa bầu trời, chỉ sợ rằng cô muốn lật trời thì có!Cơ mà điều đó thì liên quan gì đến chuyện này?Tuy rằng không lừa gạt người là chuyện tốt nhưng dù sao thì bọn họ cũng chuẩn bị trước nhiều như vậy, cho nên không khỏi có chút hụt hẫng.Mâu thuẫn quá! Tâm trạng Lý Chí Kiệt sa sút, lại cảm thấy muốn khóc.
Cậu ta cúi đầu nhìn giày của mình, tâm trạng đang ủ rũ thì nghe thấy phía sau có người gọi: "Quản lý Lý."Có phải ảo giác không? Lý Chí Kiệt chậm rãi quay đầu lại, thấy có một người đàn ông giống như đang lao về phía mình như một viên đạn.Vương Trạch Hoa đuổi kịp hai người, thở không ra hơi, nói: "Tốt quá, may mà hai người chưa đi xa, tôi đến đây để nói rằng...!tôi cảm thấy...!giao dịch này…có thể…thành công!"Lý Chí Kiệt: “...”----------Xe cộ nườm nượp ra vào bến xe khách, Lý Chí Kiệt xoa mặt, cậu ta cúi đầu nhìn hai trăm bảy mươi cân trà trước mặt.Sau khi chú của Lục Tĩnh Nhiên đuổi theo, hai bên thương lượng giá, tính tiền sau đó để hết đồ lên xe.Vương Trạch Hoa vui vẻ lái chiếc xe ba bánh nông nghiệp của gia đình, đưa bọn họ đến bến xe khách trong thành phố.Toàn bộ quá trình diễn ra giống như một giấc mơ.Nhiều đồ như vậy đương nhiên không thể mang hết lên tàu, vì để đảm bảo an toàn nên Lục Tĩnh Nhiên quyết định đi tìm vận may.Thành phố phía Nam không có xe chở hàng trực tiếp đến tỉnh Đông Hán, Lục Tính Nhiên dự định sẽ đến Quảng Châu trước, sau đó đổi xe để đi lên thành phố.Người dân Quảng Châu dựa vào nước để làm giàu.
Những năm 80, đường sắt còn chưa phổ biến, đường xá cũng không nhiều, phương tiện vận chuyển hàng hóa và người thuận tiện nhất chính là đường thủy, nghe có vẻ mê tín dị đoan nhưng trên thực tế có rất nhiều dấu vết của việc dó.Vào cuối những năm 1980 và đầu những năm 1990, đồng bằng châu thổ sông Giang xảy ra sự bùng nổ về việc chở hành khách tư nhân nên không khó khăn để tìm một chiếc xe tải trong thành phố.
Nhiều hộ gia đình kinh doanh tự do ở thành phố phía nam sẽ thường xuyên đến Quảng Châu để nhập hàng, vì vậy nên mỗi ngày đều có xe đi đến Quảng Châu.Lục Tĩnh Nhiên từ nhà vệ sinh đi ra, sau đó đổi bộ quần áo cũ, lại bôi đen khuôn mặt của mình, cô nói với cậu ta: "Em đi tham quan một vòng xem hôm nay có thể đi về sớm không."Cô cư xử rất thoải mái nhưng cũng lo lắng trên đường đột nhiên xảy tai nạn, nhưng nếu bộc lộ biểu hiện của mình ra ngoài sẽ khiến nhiều người hoảng sợ, như vậy thì sẽ hại nhiều hơn mất."Được, được."Biểu cảm của đối phương chắc chắn như vậy làm Lý Chí Kiệt cũng cảm thấy không có gì phải đáng sợ cả.Bất kể điều đó khó tin đến như thế nào thì miễn là có cô ở đó thì mọi chuyện sẽ trở thành chuyện đương nhiên.Lục Tĩnh Nhiên tìm vài người hỏi thăm giá vận chuyển hàng hóa đến Quảng Châu, giá cũng tương đương với giá trong suy nghĩ của cô.Cô chuẩn bị bước tiếp về phía trước thì có người gọi lại."Này, cô từ tỉnh xuống đây ngày hôm nay sao?" Chiếc đầu thò ra từ chiếc xe tải bên cạnh.Lục Tĩnh Nhiên nhìn theo âm thanh, người lái xe trông khoảng hơn hai mươi tuổi, da ngăm đen, nói giọng địa phương.Lục Tĩnh Nhiên nói: “Hiện tại muốn đến Quảng Châu."“Vậy có thể ngồi xe của tôi, trời tối thì bắt đầu đi, phía trước ghế lái đủ chỗ cho hai người ngồi.” Người lái xe vừa nói vừa nhảy xuống xe..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...