Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Làm Tâm Lý Học Tội Phạm


Hoàn thành thủ tục, nhận được thời khóa biểu của mình, buổi học đầu tiên của cô là vào buổi tối.

Môn học cô phụ trách là Tâm lý học Pháp y và Tâm lý học Hành vi.

Tâm lý học là một ngành học rộng lớn, được chia thành mười chín hướng nghiên cứu, cô học Tâm lý học Lâm sàng mang tính ứng dụng thực tế cao hơn, còn nguyên thân học Tâm lý học Pháp y.

Hai ngành này có điểm chung, cũng có những lĩnh vực hoàn toàn xa lạ, cần cô phải bổ sung thêm kiến thức.

Nửa tháng nằm viện vừa rồi cô cũng chẳng có việc gì làm, lúc bấy giờ cũng không có nhiều thiết bị điện tử, nên cô đã đọc kha khá sách chuyên ngành của nguyên thân.

Còn khá nhiều thời gian trước khi đến buổi tối, sau khi ăn trưa xong, cô đến một lớp học khác để dự giờ một đồng nghiệp.

Người đó dạy về quản lý.

Vì những lớp học này là phúc lợi của lực lượng cảnh sát nên các cảnh sát đến tham gia đều rất tích cực, chăm chú nghe giảng và ghi chép.


Cô đã học hỏi được một số mẹo, và mạnh dạn hỏi han đồng nghiệp để học hỏi thêm về cách soạn bài giảng.

Nếu nguyên thân là một chuyên gia tâm lý tội phạm dày dặn kinh nghiệm, có lẽ cô sẽ phải lo lắng về việc để lộ sơ hở, nhưng nguyên thân chỉ thực tập nửa năm khi du học, chưa có nhiều kinh nghiệm, vì vậy sau khi xem qua, cô cũng có thể tiếp thu được phần lớn.

Buổi tối, lớp học chính thức bắt đầu, vì trước đó cô bị thương phải nằm viện, thời gian đi làm bị trì hoãn, vì vậy chị cành sát Chu đã sắp xếp cho các cảnh sát trong khu vực đến nghe giảng trước.

Đang rót nước ở máy lọc nước, cô nghe thấy tiếng một nhóm người đi đến từ cuối hành lang, bọn họ khoác vai bá cổ nhau cười nói rôm rả.

“Mấy hôm nay mệt muốn chết, cuối cùng cũng được xả hơi rồi, đi nào! Hôm nay anh bao!”

“Tuyệt vời! Anh Hào muôn năm!”

Cả đám người hùa theo reo hò, một viên cảnh sát bỗng nhớ ra điều gì đó liền lên tiếng nhắc nhở:

“Anh Hào, Tổng thanh tra mới thuê một chuyên gia tâm lý tội phạm đấy, chị Chu bảo chúng ta đến nghe giảng mà?”


Người đàn ông dẫn đầu cười khẩy một tiếng, “Nghe gì mà nghe! Không đi!”

Các lớp học buổi tối dựa trên tinh thần tự nguyện, không bắt buộc cảnh sát phải tham gia.

Cô nhìn theo hướng bọn họ rời đi, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, đến giờ học, cô bước vào lớp, bốn mươi cái bàn chỉ có chưa đến một nửa là có người ngồi.

Liếc nhìn đồng hồ, cô bắt đầu bài giảng.

Trước đó, cô đã soạn giáo án và học thuộc lòng, nên mọi việc diễn ra khá suôn sẻ.

Kết thúc buổi học, cô đi theo con đường quen thuộc lúc sáng để về nhà.

Sau khi tắm rửa, cô đọc sách hơn một tiếng đồng hồ rồi mới lên giường đi ngủ.

Không biết có phải do cuốn sách đọc trước khi ngủ quá mức ghê rợn hay không mà đêm đó cô đã mơ một giấc mơ...




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận