Thập Niên 90 Ta Nhặt Ve Chai Mua Nửa Khu Phố
có khi bốn người các chị đều có thể tiếp tục học, có khi nhà họ Triệu còn có một sinh viên đại học nữa!"
Triệu Nguyên Hâm càng nói càng thấy đúng: "Khi em vào nhà máy, em nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, đến lúc đó, sẽ gửi tiền về cho các chị đi học!"
"Không! A Hâm, em phải tiếp tục đi học, chị...!chị sẽ đi làm!"
Triệu Anh Nặc hoàn toàn không đồng ý, so với việc em trai bỏ học, chị thà người nghỉ học là mình.
Triệu Nguyên Hy thấy anh chị không để ý đến mình, không cam lòng hét lên lần nữa: "Còn em nữa! Em cũng đi làm! Kiếm tiền!"
"Em đừng có mà phá rối! Người còn chưa cao bằng cái bàn, ai mà nhận em?" Triệu Nguyên Tề nói.
Ánh mắt sáng của Triệu Nguyên Hy tắt ngấm: "À?"
Triệu Lê Quân cau mày nhìn anh chị: "Anh, chị, hai người đừng nghĩ nữa, hai người sẽ không nghỉ học đâu! Còn một tháng nữa là đến kỳ thi cuối kỳ, chúng ta chắc chắn có thể nghĩ ra cách!"
Nghĩ đến những chuyện xảy ra sau khi anh chị nghỉ học, Triệu Lê Quân nghiến răng nghiến lợi.
Cô tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra nữa!
Tuyệt đối không!
Tuy nhiên, ác nhân phải để ác nhân trừng trị, cô phải nghĩ cách đáp trả thật tốt cô em dâu yêu quý của mình!
Nhưng việc cấp bách, vẫn là phải nghĩ cách nhanh chóng kiếm đủ học phí.
Nhưng cô chỉ là một người bình thường, mới 12 tuổi, trong mắt người lớn vẫn là một đứa trẻ, làm thế nào để kiếm được đủ tiền trong thời gian ngắn?
Nếu ngay cả việc nhỏ này cũng không giải quyết được, thì sự trọng sinh của cô có ý nghĩa gì?
“Ục ục...!ục ục”
Trong căn phòng tĩnh lặng đột nhiên vang lên một chuỗi âm thanh, gương mặt gầy gò đen sạm của Triệu Nguyên Tề đỏ ửng: "Anh...!anh hơi đói..."
Chiều nay sau khi tổng vệ sinh, Triệu Nguyên Tề phát hiện Triệu Lê Quân mất tích, lo lắng đến mức mồ hôi đầy đầu, chạy một mạch từ trường về nhà mấy cây số.
Kết quả vừa về đến nhà, chưa kịp uống ngụm nước, đại tỷ đã về...!rồi...!đến bây giờ...
Đói quá nên bụng bắt đầu phản đối, kêu lên rào rào.
Triệu Anh Nặc lau nước mắt, đứng dậy đi về phía bếp: "Không nghĩ nữa, ăn cơm trước đã!"
Nhưng ngay sau đó, một câu nói của Triệu Lê Quân lập tức khiến cả mấy anh chị em lại rơi vào bất an.
"Chị, tháng này chúng ta còn bao nhiêu tiền sinh hoạt?"
Anh chị em nhà Triệu được bố mẹ gửi cho 100 tệ tiền sinh hoạt phí mỗi tháng.
Chi phí ăn uống, quần áo, dụng cụ học tập, và các khoản đóng góp lặt vặt trong lớp đều từ số tiền này.
Chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ tiêu hết sớm, vì vậy việc gì cũng phải bàn bạc kỹ lưỡng.
Tháng này đã gần cuối tháng, Triệu Lê Quân ước tính số tiền này chắc cũng gần hết rồi.
“Ừm...!chỉ còn chưa đến 5 tệ…”
Còn một tuần nữa mới hết tháng.
Điều làm anh chị em họ lo lắng hơn nữa là, thời gian bố mẹ gửi tiền về mỗi tháng không phải lúc nào cũng chính xác.
Có tháng gửi về sớm một tuần, nhưng cũng có khi muộn mười mấy ngày mới gửi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...