Thập Niên 90 Sau Khi Lộ Tiếng Lòng Cô Em Gái Út Được Đoàn Sủng


"Con bé nhà họ Tưởng lại ngồi trên tảng đá ngẩn người rồi.

"
Bà hàng xóm Trương vừa về nhà thì đi ngang qua ruộng ngô nhà họ Tưởng, liếc mắt đã thấy Tưởng Trình Trình, vội vàng huých tay ông Lưu bên cạnh.

"Tôi mà đẻ ra đứa con ngu ngốc như thế này thì tôi chết mất, lát nữa chúng ta đi chùa khấn vái thôi.

"
"Đừng có nghĩ bậy bạ.

" Ông Lưu nói với bà ta một câu, rồi lại liếc nhìn Tưởng Trình Trình đang ngồi ngẩn ngơ trên tảng đá, nói: "Đợi mai rảnh rồi hãy đi.

"
Tưởng Trình Trình ngồi ở vị trí có thể nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện của hai người.


Cô bé nghe nhiều rồi, cũng không tức giận, chỉ có Tiểu Hoa mà người khác không nhìn thấy là bất bình thay cho cô bé.

[Họ biết gì chứ, người ta có người hướng nội, hướng ngoại, Trình Trình chỉ hướng nội hơn một chút thôi, thông minh hơn nhiều đứa trẻ khác, ít nhất là thông minh hơn đứa con lớn nhà bọn họ!]
Tưởng Trình Trình nghe xong lập tức bật cười.

[Đúng vậy! Tớ thông minh hơn nó nhiều.

]
Tưởng Trình Trình cũng không nhớ rõ Tiểu Hoa xuất hiện bên cạnh mình từ lúc nào, từ khi biết chuyện, bên cạnh cô bé vẫn luôn có người bạn tốt không nhìn thấy này.

Tiểu Hoa biết mọi thứ, chỉ cần Tưởng Trình Trình thầm đặt câu hỏi, cô ấy sẽ trả lời.

Có người bạn tốt này bên cạnh, cộng thêm việc Tưởng Trình Trình hơi hướng nội nên ở trong làng cô bé có vẻ hơi kỳ lạ.

Cô bé cũng có thêm biệt danh là "Con nhỏ ngốc".


"Trình Trình!"
Tưởng Tráng ngẩng đầu lên khi đang làm việc trên ruộng, thấy bà Trương thì gọi một tiếng, thấy em gái vẫn ngoan ngoãn ngồi trên tảng đá lớn ở đầu ruộng mới yên tâm.

"Bà Trương không nói gì chứ?"
Tưởng Trình Trình ngoan ngoãn lắc đầu, không muốn anh trai lo lắng.

Tưởng Tráng là người thật thà nhưng rất thương em gái.

Nhà bà Trương đã về chứng tỏ những người khác trong làng cũng sắp về hết rồi.

Tưởng Tráng không muốn em gái nghe thấy những lời bàn tán của mọi người nên đã bế cô bé lên.

"Đi nào, anh đưa Trình Trình về ăn kem trước!"
Ruộng nhà họ Tưởng không xa nhà, đi ra từ cửa sau có một con đường nhỏ, đi khoảng hai trăm mét là đến ruộng nhà họ Tưởng.

Tưởng Tráng đưa em gái về nhà, cũng đi từ cửa sau.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận