Thập Niên 90 Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng


Tần Thu Phượng ngoài miệng nói không cần, nhưng sau khi trở về lại lập tức lấy quần áo mặc lên người, còn không ngừng hỏi thăm về tình hình của mẹ Phương Thanh Nghiên hiện tại như thế nào.

Phương Thanh Nghiên đương nhiên là phấn khích khoe với bà, bộ quần áo này chính là mẹ cô tự tay làm.

Quần áo đã làm xong từ một tháng trước, Tần Thục Huệ mỗi lần đổi mùa đều tự tay may quần áo cho người nhà, nếu không phải máy may trong nhà đã bị Lưu Bội Trân mang đi thì bà còn có thể dùng tay nghề này để nuôi sống cho gia đình của mình.

Tâm tình Tần Thu Phượng không tệ, lôi kéo Phương Thanh Nghiên hỏi không ít vấn đề, quan tâm tình trạng của Tần Thục Huệ.

Phương Thanh Nghiên đương nhiên sẽ không đề cập đến những chuyện gần đây của gia đình mình, bởi Tần Thục Huệ sợ nhất là việc khiến cho mẹ mình lo lắng, mà bà cũng không hy vọng có người thân thích nào đó ở sau lưng nói nhảm, bàn tán về mẹ bà.

Đáng tiếc, trên đời không có bức tường nào không lọt gió.


Phương Thanh Nghiên cùng bà ngoại hàn huyên trong chốc lát, sau đó cô liền nằm xuống giường ngủ trưa.

Đợi khi tỉnh dậy cô liền từ nhà bà ngoại mình xách một cái thùng nước nhỏ ra cửa.

Cảnh sắc thôn Sơn Tuyền rất đẹp, chỉ cần phóng tầm mắt nhìn ra xa thì trước mắt của mọi người đều là một mảng xanh biếc, khi đó còn có thể đếm được xa xa kia lác đác có mấy gian phòng ốc thấp bé, mà cái nghèo khó ở đây ngay cả mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Lấy điều kiện sinh sống của Tần Thu Phượng thì đã được xem là khá tốt trong thôn.

Nhà bà có phòng ốc sạch sẽ, trong nhà còn có hai mảnh đất, đều đưa cho hai đứa cháu ở đối diện thuê.


Bà lão bình thường sẽ nuôi một đàn gà, sau đó sẽ chăm sóc một bờ rau nhỏ trong sân, hoàn toàn có thể tự cung tự cấp nuôi sống mình được.

Trong trí nhớ của Phương Thanh Nghiên về cái thôn Sơn Tuyền quả thật rất là mơ hồ, vì thế cô liền hỏi thăm bà ngoại mình một chút về địa hình cùng kết cấu đồi núi ở nơi đây.

Đi theo thôn đông lên núi, là có thể nhìn thấy dòng suối nhỏ chảy xuôi qua.

Suối ở đây trong đến mức có thể liếc mắt một cái đã thấy đáy ngay.

Phương Thanh Nghiên giẫm lên thềm đá, dùng chạc cây tiện tay nhặt được cạy mở từng tảng đá cẩn thận tìm kiếm, rất nhanh liền phát hiện không ít ốc đá bám vào.

Phương Thanh Nghiên tìm một hồi lâu, thu hoạch cũng chỉ có chừng mười con ốc mà thôi, nếu muốn dùng cỡ này để nấu ra một nồi canh ốc thì cũng không đủ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận