Quét bụi bẩn trong phòng ra, vừa hay nhìn thấy trong viện có một cái nồi đồng lớn dùng để cô mật, đã được nung đỏ hết, hoàn toàn tiêu độc, cần phải treo lên.
Cô vốn đã trữ đủ sức lực muốn nhấc lên, nhưng mới nhẹ nhàng xách lên nó đã trực tiếp được cô nhấc qua đỉnh đầu.
Lực đạo chưa hãm lại, nồi từ đỉnh đầu Triệu Tinh bay qua, cô ta giật mình, ném vỏ hạt dưa ôm đầu: “Ây ya, ây ya, Tiểu Lâm cẩn thận, nồi của em sắp đánh trúng chị rồi.
”Lâm Bạch Thanh từ bảy tuổi đã bắt đầu học trung y, từ nhỏ luyện đan luyện khí, sức lực lúc trẻ mạnh hơn đàn ông bình thường nhiều, một cái nồi đồng nhỏ sao có thể đánh trúng người được?Nhưng cô đã trẻ ra rồi, cũng nảy sinh tinh nghịch, cố ý hất nồi từ đỉnh đầu Triệu Tĩnh bay qua, dọa cô ta méo mó mặt mày, lúc này mới chuyển nồi đồng vào phòng, treo lên cao.
Quét rác ra, quay người ra khỏi cửa, cô chuẩn bị khóa cửa lại.
Triệu Tĩnh bước lên, thổi bay hai mảnh vỏ hạt dưa: “Tiểu Lâm, chúng ta thương lượng một chuyện.
”…“Đợi Phù Tang hoàn ra rồi đưa cho chị một trăm viên trước, yên tâm, không thiếu đồng nào của em đâu.
Đây không phải là năm đầu tiên em làm thuốc sao, chị đại diện cho các phố phường thử tay nghề chế thuốc của em.
” Chị ta nói, vươn tay móc ra hai mươi tệ.
Bác sĩ Lưu thiếu kiên nhẫn, nói: “Tiểu Triệu, từ nhỏ Tiểu Lâm đã tới Linh Đan Đường, chỉ cần con bé rảnh, các loại hoàn dược đều là nó chủ chế, tôi hỗ trợ nó, tuổi chế thuốc của nó còn dài hơn thời gian cháu mở tiệm cắt tóc.
”“Nhưng em ấy vừa tốt nghiệp trung cấp không sai đúng không, nói là sắp lấy được giấy phép kinh doanh rồi, nhưng đây chẳng phải còn chưa lấy được sao?” Là hàng xóm, Triệu Tĩnh biết rõ tình hình của Lâm Bạch Thanh.
Thực ra giá của Phù Tang hoàn không cao, một viên cũng chỉ hai hào, một trăm viên mới hai mươi tệ.
Nhưng nó có rất nhiều công đoạn, điều chế phí công, hơn nữa dược hiệu quả thực rất tốt, mọi người vừa tới mùa đã tranh nhau mua, bệnh nhân cũ đều là giới hạn mua, mỗi người giới hạn mua một hộp, 12 viên, bán cho cô ta một trăm viên, bệnh nhân khác tới mua cái gì?“Số lượng Phù Tang hoàn có hạn, mọi người đều phải xếp hàng mua, chị Triệu chú ý đọc cáo thị, đợi thuốc ra đừng quên xếp hàng mua.
” Nói xong, Lâm Bạch Thanh xoay người đi ra ngoài.
“Chúng ta là hàng xóm, chị cũng phải xếp hàng?” Triệu Tĩnh cao giọng nói: “Em không nói thêm lát nữa, cứ đi như vậy?”Bác sĩ Lưu giảng hòa nói: “Tiểu Triệu, hôm nay em gái Tiểu Lâm tới, nó phải về sớm một chút.
”“Tuổi của Tiểu Lâm chúng ta không lớn, nhưng chắc chắn y thuật không nhỏ.
” Triệu Tĩnh khoanh tay, lời nói đan xen sự châm biếm.
Cô ta thầm nói một cô gái, có y thuật cao minh cách mấy lại dám xấc láo như vậy, thật sự cho mình là bác sĩ?Lâm Bạch Thanh vừa trọng sinh, lúc nhớ tới người thân, trong lòng vui mừng, muốn về nhà sớm.
Còn mặt mũi của Triệu Tĩnh, đi gặp quỷ đi, cô không nể.
Nhưng vừa từ hậu viện ra, tới cửa đã đụng trúng mẹ chồng của Triệu Tĩnh là bác Đỗ bồng cháu: “Cháu trai của tôi vừa nãy còn bình thường, tự nhiên la mấy tiếng đau bụng, sao lại cứ co quắp lại, ây yo này, cứu mạng cứu mạng!”Đó là con trai Tiểu Đằng của Triệu Tĩnh, đang đưa cho bà nội bồng, đầu toát đầy mồ hôi, miệng đang há nhưng không nói thành tiếng, sắc mặt xanh tím, hai chân duỗi thẳng, còn thường nôn khan.
Nhiều năm kinh nghiệm, Lâm Bạch Thanh vừa nhìn đã nhận ra đứa trẻ này bị lồng ruột, đau tới ngạt thở.
Bệnh lồng ruột cấp tính hầu hết đều mắc ở trẻ em, nếu không xử lý kịp thời sẽ có thể dẫn tới thủng thành ruột, viêm phúc mạt, thậm chí ruột cũng có thể hoại tử cấp tính, như thế đứa trẻ sẽ mất mạng.
Đỡ Tiểu Bằng nằm thẳng trên mặt đất, xoa nóng lòng bàn tay đặt lên bụng đứa trẻ, chỉ mới xoa bóp vài cái đã nghe một tiếng oa, đứa trẻ khóc thành tiếng: “Mẹ, đau, đau mẹ ơi!”“Con trai, ruốt cuộc con làm sao vậy, cứu mạng, ai có thể cứu con trai tôi?” Triệu Tĩnh cũng quỳ trên đất, kéo tóc điên cuồng la hét.
Con trai bỗng im lặng, chớp hai con mắt to đen láy một lúc, lẩm bẩm nói: “Ể, hết đau rồi.
”“Thế này đã hết đau rồi? Rốt cuộc là sao vậy?” Bác Đỗ kinh ngạc nói.
Triệu Tĩnh thất thanh hô lớn: “Nhanh như vậy, đã… hết đau rồi?”Bé trai chớp đôi mắt to mỉm cười nhìn Lâm Bạch Thanh: “Dì lợi hại quá, nhẹ nhàng xoa xoa là con hết đau rồi!”Triệu Tĩnh bị cuộc hỗn loạn bất thình lình này dọa tới tái mét mặt mày, nghe nói con trai hết đau, lập tức ngồi phịch xuống đất rồi nhìn Lâm Bạch Thanh, chỉ thấy cô phẩy nhẹ hai tay, nhếch khóe miệng cười khẽ.
Bác sĩ có trình độ hay không, lúc cứu người bạn sẽ biết thôi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...