Tháng 4 năm 1992, thành phố Đông Hải, hậu viện Linh Đan Đường, phòng khám trung y.
“Tiểu Lâm, sao cháu ngủ rồi, Tiểu Lâm?”Gió xuân thổi lá dâu tằm trong mẹt trúc lớn kêu xào xạc, theo người đẩy cửa, gió lớn xộc vào trong viện, cuốn lá dâu bay lên, cũng đánh thức người phụ nữ đang bưng mẹt trúc.
Đây là đâu, sao trong lòng cô có cái mẹt trúc?Lâm Bạch Thanh vô thức giữ lá dâu trong mẹt không bị gió cuốn đi, mơ mơ hồ hồ nói: “Chú út, buổi trưa chú muốn ăn đồ ăn tôi mang theo không, tôi lập tức mang tới cho chú.
”“Tiểu Lâm, cháu nói mớ cái gì vậy, cái gì mà chú út, cái gì mà đồ ăn?” Người tới bưng lá dâu khô ngập tràn hương rượu trong lòng cô, nắm lấy một nắm lớn bỏ vào trong cối đá, cầm chày đá lên giã.
Lá dâu theo chày mà lên, lại theo chày mà xuống, rơi vào trong cối đá, hóa thành bột mịn sau khi giã, nổi lên một lớp sương mỏng màu xanh đậu.
Trong từng tiếng chày đá, cuối cùng người phụ nữ ngủ gật cũng tỉnh táo lại, mở to mắt quan sát xung quanh, từ căn viện nhìn tới chày đá rồi tới cối đá, ánh mắt dán chặt lên tờ báo hôm nay bị gió vù vù thổi, máy móc đọc được: ngày 8 tháng 4 năm 1992.
Người phụ nữ ngẩn người, vốn dĩ cô đang sống ở năm 2023, đang nắm tay tri kỷ khó khăn gặp được trong cuộc đời mình, đang tiến hành một cuộc thử nghiệm điều trị, sao đột nhiên lại quay về ba mươi năm trước?“Nói này, hôn sự của cháu thế nào rồi, đám nhóc nhà họ Cố đó, rốt cuộc cháu thích đứa nào, trong lòng có người mình ưng chưa? Linh Đan Đường của chúng ta đã đóng cửa gần ba tháng rồi, rất nhiều bệnh nhân đang đợi cháu kết hôn rồi mau chóng khám bệnh.
” Bác sĩ Lưu nói, thấy tóc Lâm Bạch Thanh dính một cái lá dâu lớn, lấy xuống giúp cô.
Tay lấy lá dâu tiếp xúc tới làn da mềm mại đàn hồi của cô, bác sĩ Lưu không nhịn được cảm khái trong lòng, để có thể kế thừa Linh Đan Đường, cô gái này phải lựa chọn một người trong các chàng trai nhà họ Cố làm chồng.
Nhưng bởi vì cô dồn hết tâm tư vào dược đường, điều kiện gia đình cũng kém, luôn không thích chải chuốt sửa soạn bản thân, lộ rõ có chút quê mùa.
Các chàng trai nhà họ Cố đều không có hứng thú với cô.
Nhưng ngoài không thích sửa soạn ra, cô thật sự không có khuyết điểm gì.
Ngũ quan của cô đẹp, gương mặt trái xoan tiêu chuẩn vừa ngọt ngào vừa khiến người ta thích, đôi mắt to kiều diễm linh động, dáng người cao hơn phần lớn cô gái khác, chân vừa dài vừa thẳng, phương diện vẻ ngoài không bới ra chút khuyết điểm nào.
Tính cách của cô cũng tốt, là bác sĩ, dù là người đã hành y nửa cuộc đời như bác sĩ Lưu, đối mặt với muôn hình muôn kiểu bệnh nhân luôn sẽ có lúc thiếu kiên nhẫn.
Nhưng Lâm Bạch Thanh thì không, từ nhỏ cô đã học y ở Linh Đan Đường, cũng được bác sĩ Lưu quan sát quá trình lớn lên, đã bao nhiêu năm rồi, gặp phải bao nhiêu bệnh nhân vì bệnh mà gương mặt đáng sợ, hoặc tính khí cổ quái, bác sĩ Lưu chưa từng thấy cô kỳ thị bất cứ bệnh nhân nào, cũng chưa từng thấy cô cố ý làm khó dễ ai.
Cô vĩnh viễn ôm sự kiên nhẫn tuyệt đối với bệnh nhân.
Tuy nói tuổi còn trẻ nhưng tâm tư của cô linh hoạt, thiên phú lại cao, học được một thân y thuật, cũng không trách người thầy Cố Minh sẽ truyền Linh Đan Đường cho riêng cô trong số tất cả học trò trước khi lâm chung.
Lâm Bạch Thanh vẫn vô cùng mơ hồ, cô cũng đang quan sát kỹ bác sĩ Lưu: “Dì là bác sĩ Lưu à, đây là Linh Đan Đường cũ của chúng ta?”Đây là Linh Đan Đường do thầy để lại cho cô, sau khi kết hôn không lâu, Lâm Bạch Thanh đã chỉnh sửa làm mới lại nó.
Nhưng bây giờ cô lại quay về, về lại Linh Đan Đường cũ trước khi tu sửa, điều đó chứng minh, cô của bây giờ vẫn chưa kết hôn.
Mà trong ký ức của cô, bác sĩ Lưu đã sớm nghỉ hưu, về nhà chơi với cháu rồi, nhưng bây giờ lại còn trẻ như thế.
Bác sĩ Lưu cười: “Linh Đan Đường này của chúng ta rất cũ rồi, không phải cháu luôn nói đợi kết hôn xong sẽ trùng tu lại nó sao? Mà nói, cháu kết hôn rồi thì chúng ta mới có thể khám bệnh, cũng mới có thể có tiền sửa dược đường… Haiz!”Theo tiếng thở dài của bà ấy, trong lòng Lâm Bạch Thanh cũng chộn rộn một tiếng.
Cả đời này cô chỉ từng kết hôn có một lần, lúc mới bước vào hôn nhân, cô cũng tràn ngập khao khát, cho rằng cuộc đời mình có thể thành công cả sự nghiệp lẫn tình yêu.
Trên sự nghiệp, cô cho rằng cô có thể kế thừa ý chí của người thầy đã khuất, dùng y thuật cứu chữa, đưa trung y lên tầm cao mới.
Trong cuộc sống, cô cảm thấy chỉ cần bỏ ra chân thành và tình yêu thì chắc chắn sẽ có được kết quả tốt.
Cô tưởng cô sẽ có cuộc đời hoàn mỹ nhất.
Nhưng người chồng cô tin tưởng nhất chẳng những phản bội cô trong hôn nhân, còn hại sự nghiệp của cô, khiến cô thân bại danh liệt, không thể hành y từ trung y mà mình yêu thích nhất, khiến cô không thể hành y được nữa.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...