Năm 1990.Tháng tư của Bằng Thành tựa như mặt của tiểu hài tử , mới sáng sớm hôm nay trông xám xịt, tựa hồ sắp có một hồi mưa to muốn quang lâm, tới rồi giữa trưa lại thấy ánh sáng mặt trời , ấm áp.Khu nhà của xưởng linh kiện Phú Sâm là khu nhà ngang kiểu truyền thống , thuộc về cái đặc sắc của niên đại này.
Cao tầm 5 tầng , mỗi tầng có 60 hộ, mỗi hộ đều là phòng đơn, lớn nhất 25 mét vuông , nhỏ nhất là mười mét vuông , mỗi tầng đều có cái hành lang thật dài cùng với gian vệ sinh công cộng, bồn rửa mặt cùng gian nhà tắm.
Ba tòa nhà ngang hơn nửa đại môn, làm thành một cái hình tứ phương.Giữa trưa đúng thời điểm ăn cơm , rất nhiều người đều là từ nhà ăn lấy đồ ăn nóng cùng cơm nóng xong cầm về nhà ăn cùng với bọn trẻ , bọn Trương Chiêu Đệ cũng không ngoại lệ.Thời điểm mới vừa vào tháng tư , một đám hài tử chạy ra sông bơi lội, nữ nhi duy nhất của Trương Chiêu Đệ thiếu chút nữa thì bị chết đuối, may Trương Chiêu Đệ lo lắng cho nữ nhi, tiến đến tìm người, đem người vớt ra tới mới nhặt về được một cái mạng nhỏ.Mệnh là cứu về rồi, nhưng buổi tối lại sốt cao.Trương Chiêu Đệ lo lắng cho nữ nhi, hướng lãnh đạo xin nghỉ vô cùng lo lắng chạy về trong nhà, trượng phu tan tầm so với nàng còn sớm hơn , đang ở phòng khách thay nước ấm.Trương Chiêu Đệ nhỏ giọng hỏi, “Tiểu Mạt còn không có hạ sốt sao?”Tô Ái Quốc gật đầu, “Ta mới vừa thay đổi khăn đắp trán cho nàng.
Sốt đã giảm xuống.”Trong phòng , cái trán của Tô Dĩ Mạt ẩn ẩn bị đau, âm thanh nói chuyện ở ngoài cửa giống như là tiếng của ruồi bọ ong ong mà truyền vào trong tai của nàng , nàng mở choàng mắt.Nhìn qua bàn tay thấy một phòng lớn , một tấm bình phong , hai cái giường một lớn một nhỏ , một trận gió thổi qua, ô ô làm người mơ màng muốn ngủ.
Vị trí sát tường bày biện mấy cái rương gỗ, trên mặt tường dùng băng dính trong suốt dán ảnh khi còn trẻ của Trương Học Hữu cùng Lưu Đức Hoa.
Có lẽ là băng dán dính không được chặt , gió thổi qua, một góc của tấm ảnh bị gió cuốn lên , thường thường phát ra âm thanh lộc cộc .Tô Dĩ Mạt xoa xoa giữa mày, liền thấy một cái nữ nhân khoảng 27,28 tuổi đi đến, trên thân của nàng ăn mặc cái áo thun màu đỏ , bên dưới mặc một cái quần ống loe , nhìn đến nàng tỉnh, lập tức kinh hỉ ngồi lại đây, “Tiểu Mạt, ngươi tỉnh?”Ngữ khí quen thuộc này , hoàn cảnh lạ lẫm làm lông mày của Tô Dĩ Mạt nhăn lại.Nàng tinh tế đánh giá mặt mày của đối phương, nhìn có chút quen mắt, giống như là đã gặp qua ở nơi nào.
Chỉ là trong một chốc lại nghĩ không ra gặp qua ở đâuỞ trong lúc nàng đang ngây người, Trương Chiêu Đệ duỗi tay chạm vào phía dưới cái trán của nàng, lại sờ sờ chính mình, thở phào nhẹ nhõm, “Ngươi đã phát sốt mất hai ngày nay , nhưng đang giảm bớt .”Nàng xốc lên chăn, ý bảo nữ nhi xuống giường, “Ngươi nha, về sau không có người lớn đi theo, cũng không thể lại đi đến sông bơi lội.
Lần này may là có ta đi đến kịp thời , nếu mà ta không đi tìm ngươi, ngươi đã bị thủy quỷ kéo đi rồi.”Một bên nói một bên đeo giày cho nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...