Nhưng mà người bên này cũng không ai để ý tới, Diệp Minh cũng không còn do dự gì nữa liền nói, “Chắc chắn tôi sẽ trở về, tôi chỉ muốn đi theo chị Tô thôi.
”
Có lẽ là cậu ta sợ Tô Nhuyễn không tin, “Chị Tô, trước giờ tôi vẫn luôn muốn nói, nếu không phải nhờ chị thì có lẽ lúc này tôi đã sớm bị bán đến mỏ than rồi, dù sao chỉ cần công ty của chị vẫn luôn mở thì tôi vẫn sẽ luôn đi theo chị”
Cậu ta giải thích, “Mấy ngày hôm trước ở thôn chúng tôi bắt được người phụ nữ chuyên đi giới thiệu công việc cho người khác, bà ta khai là lừa người cùng quê để bán đến những mỏ than, nhiều người khi được giải cứu trở về đã không còn là hình dáng con người nữa rồi, bọn họ bị bệnh rất nghiêm trọng, bác sĩ còn nói không biết có thể sống thêm được mấy năm nữa không.
”
“Nếu không phải nhờ chị, tôi cũng sẽ giống như một trong số bọn họ.
” Diệp Minh nói, “Cho nên dù đời này tôi có làm trâu làm ngựa thì tôi cũng chỉ muốn đi theo chị mà thôi.
”
Tô Nhuyễn nhướng mày, mới qua có mấy tháng mà thôi, xem ra đội ngũ kia cũng không phải ít.
Nhưng khi Tô Nhuyễn ngẫm lại đời trước, lại nhìn thấy người thiếu niên trước mặt này vẫn đang tràn đầy sức sống khiến cô vô cùng vui vẻ, “Làm gì đến nỗi làm trâu làm ngựa chứ.
”
“Tôi tin tưởng đến lúc đó cho dù không phải là bởi vì nguyên nhân này thì cậu cũng sẽ lựa chọn trở về.
” Côn cười với La Tổng, “La tổng, chúng ta thế mà lại rất có duyên, vậy tôi đành gửi tên nhóc này cho anh, mong anh chiếu cố.
”
La tổng nhìn Tô Nhuyễn, Diệp Minh và Ngưu Xuân Phân rồi giơ cái ly trong tay lên, “Bà chủ của các người rất có quyết đoán, nhân viên lại có tình có nghĩa, tất cả đều có tiền đồ, về sau chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.
”
Mấy người giơ lên ly lên chạm vào một chút rồi cùng cười rộ lên.
Đoàn người của Tô Nhuyễn rời đi rồi nhưng Dư Tiểu Lệ ngồi ở trên sô pha vẫn đang ngơ ngẩn đến phát ngốc……
Tôn Thành Tài cũng sững sờ theo, lẩm bẩm nói, “ Thật sự là về sau tên Diệp Minh kia đi làm một năm là có thể kiếm được mười vạn sao? Vậy nếu ngày đó em không đi……”
Đáng tiếc, hết thảy đều đã muộn, trên đời này không có thuốc trị hối hận.
Tô Nhuyễn phối hợp Diệp Minh xả giận xong chuyện Dư Tiểu Lệ cũng liền đem chuyện này vứt ra sau đầu.
Một tuần sau, Tô Nhuyễn thi xong vừa ra khỏi khu dạy học liền nhìn đến cách đó không xa một bóng người cao cao đang dựa ở trên xe máy, trên người anh tựa như được trang bị một cái radar thần kì, đột nhiên liền giương mắt nhìn về phía cô.
Triệu Yến Yến trêu chọc nói, “cô đây là một tuần rồi không về nhà nên Lộc huấn luyện viên đã lo lắng sao?”
Vì ôn thi, một tuần này Tô Nhuyễn này đều ở tại trường học, trong khoảng thời gian này vô cùng bận rộn nên không cảm thấy gì, nhưng lúc này cô nhìn thấy người liền có chút suy nghĩ.
Cô hưng phấn chạy tới, Lộc Minh Sâm đem mũ bảo hiểm đội lên đầu cô, “Đi.
”
Tô Nhuyễn sải bước lên motor, “Sao anh không lái xe tới?”
Lộc Minh Sâm đem tay cô đặt ở trên eo mình, sau đó thời điểm đến chỗ ít người qua lại, bóp phanh vài cái thắng xe lại.
Tô Nhuyễn theo quán tính từ phía sau nhào vào trên lưng anh:……
Xuyên qua mũ bảo hiểm cũng có thể nhìn thấy tên kia khóe miệng nhếch lên cười đến xấu xa, cô bị chọc cười, căm giận nhéo anh một cái trên eo , dỗi nói, “anh thật là càng ngày càng không đứng đắn, từ chỗ nào học được mấy thứ linh tinh như vậy.
”
Lộc Minh Sâm cười mà không nói gì, nhưng thật ra chơi đế không biết mệt mỏi.
Lần này nghỉ hè bọn họ cũng không có thời gian cả ngày rảnh rỗi, Lộc Minh Sâm ở bộ đội huấn luyện làm nhiệm vụ cơ hồ không thế nào thở nổi; Tô Nhuyễn cũng mỗi ngày đều sẽ đi đến nhà máy tuần tra một vòng.
cô muốn thừa dịp nghỉ hè có chút thời gian rảnh, chọn một chút các hạt giống tốt bồi dưỡng lên, còn có tài vụ cùng nhân lực, là Vương chính ủy tìm tới hai cái trung chuyên sinh, cô đều yêu cầu tự mình mang một chút mới được.
Đương nhiên quan trọng nhất chính là cô muốn nhân cơ hội chuẩn bị quà sinh nhật cho Lộc Minh Sâm, lại nói tiếp hai người bọn họ sinh nhật cũng rất gần, thứ bảy cô sinh nhật xong, lại qua bốn ngày sau chính là sinh nhật Lộc Minh Sâm.
Thứ năm, dù sao Tô Nhuyễn cũng đã chuẩn bị xong quà sinh nhật cho Lộc Minh Sâm rồi, cô đã về nhà từ sớm, Y tá Mễ mang theo con gà nướng đi tới trước nhà cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...