"Câm miệng đi." Kiều Tinh vừa dứt lời, vai hắn đã bị vỗ vỗ.
Quay đầu lại, hắn đối diện với ánh mắt của Sở Nguyệt Nịnh.
Hắn đứng dậy vội vàng, lo lắng Sở Nguyệt Nịnh nghe thấy lời nói của họ, mặt đỏ bừng xin lỗi: "Thật xin lỗi, chị không cần nghe họ nói nhảm."
Sở Nguyệt Nịnh tò mò: "Cái gì?"
Lại nhìn sang hai nam sinh khác, nghiêng đầu.
"Có gì là tôi không thể nghe?"
Hai nam sinh vội vàng xua tay: "Không không không, chúng em không nói gì cả."
"À." Sở Nguyệt Nịnh đặt 70 tệ tiền lẻ lên bàn học của Kiều Tinh, "Ba phần nước đường tổng cộng 28 tệ, không cần dùng đến 100 tệ."
"Có rất nhiều tiền boa." Kiều Tinh giải thích: "Bình thường đi ăn em cũng sẽ cho..."
Hắn vốn định nói cho nhân viên phục vụ tiền boa, nhưng lại nhớ ra Sở Nguyệt Nịnh là chủ quán, Hương Giang...!có lẽ không có thói quen cho chủ quán boa tiền cho?
"Không cần đâu, tôi chỉ bán nước đường, không cần tiền boa." Sở Nguyệt Nịnh ôm chậu hoa đào, tò mò hỏi: “Đúng rồi, căn tin của trường ở đâu vậy?”
Kiều Tinh chỉ một cái phương hướng, tò mò hỏi: “Chị muốn tới nhà ăn của chúng em sao?”
“Đúng vậy.” Sở Nguyệt Nịnh nhìn hoa đào trong ngực, nụ cười đầy thâm ý: “Có đồ muốn trả lại.”
Ký túc xá nhân viên căn tin nằm sát sau dãy núi của trường học, với những căn nhà trệt thấp bé san sát nhau.
"A Vinh, lát nữa còn phải làm công, đừng có muộn, bọn học sinh đang đợi cơm trưa." Đồng nghiệp thấy Lý Chí Vinh quay lại ký túc xá, lo lắng hắn ta sẽ trễ giờ như lần trước, nên vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Lý Chí Vinh bực bội dừng bước, "Biết rồi, không cần anh nhắc!"
Đồng nghiệp lắc đầu ngán ngẩm: "Còn cãi cùn, chẳng phải anh phụ trách chia đồ ăn sao? Lần trước vội vã đến mức chân không chạm đất, ai cũng nghĩ là anh đã chia xong đồ ăn, kết quả là thiếu hụt, hiệu trưởng mới vội vàng chạy đến hỏi sao chưa mở phòng ăn."
Lý Chí Vinh như bị châm ngòi pháo, cơn giận bùng lên dữ dội, "Tao đã bảo không cần mày quản! Còn lải nhải nữa coi chừng tao giết mày!"
Đồng nghiệp hoảng sợ lùi lại, im bặt miệng.
Lý Chí Vinh đi đến căn nhà trệt, từ trong ngực móc ra chìa khóa mở cửa.
Căn nhà rất nhỏ, chật kín các loại dụng cụ và rác rưởi.
Mở cửa ra là có thể nhìn thấy chiếc giường lộn xộn, sàn nhà đầy hộp thuốc trị bệnh hen suyễn mãn tính.
Lý Chí Vinh không nói lời nào bước vào nhà, hắn ta kéo rèm che WC, rồi đẩy ra thùng nước lớn màu trắng cao 1 mét được đặt trên mặt đất, lôi ra một tấm móc bằng sắt phế liệu.
Vén tấm sắt ra, hắn ta lại lấy từ dưới đất ra một chiếc đèn pin, bật đèn và đi xuống theo cầu thang.
Trong không gian hẹp, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của Lý Chí Vinh.
Đi một đoạn, hắn ta nhìn thấy ánh sáng.
Giữa phòng bày một chiếc bàn cao, trên đó đặt một thi thể nữ.
Lý Chí Vinh nhìn thi thể với ánh mắt si mê, khi nhìn thấy vết bầm trên thi thể, ánh mắt hắn ta lại trở nên điên cuồng, gào lên: "Tại sao, tại sao bọn đàn bà mấy người lại thấp kém như vậy? Vợ tôi cũng vậy, các người cũng vậy! Tôi chỉ là một nhân viên căn tin, thân phận thấp kém như vậy, mà các người cũng muốn quyến rũ tôi?"
Sau cơn điên cuồng, Lý Chí Vinh như được tỉnh táo trong giây lát, hắn ta buông tay, đèn pin rơi xuống đất, hắnta ngồi thụp xuống đất, ôm mặt khóc nức nở.
"Tại sao? Tại sao phải như vậy? nếu các người không quyến rũ tôi thì sẽ không có chuyện gì xảy ra sao? Không sao cả, đợi tôi giết Tô Nhân Nhân, các người sẽ không dám lẳng lơ, không dám tùy tiện quyến rũ đàn ông nữa..."
"Mạng Tô Nhân Nhân, anh không có khả năng lấy đi lần thứ hai."
Giọng nói thanh thúy vang lên từ ngoài hầm.
Lý Chí Vinh sững sờ, ngẩng đầu lên từ từ.
Theo ánh sáng lờ mờ, một cô gái ôm chậu hoa đào bước vào.
Mắt phượng long lanh toát lên vẻ thanh lãnh, mái tóc dài trên trán buộc bằng một chiếc khăn tam giác, một lọn tóc mái lòa xòa rủ xuống bên má.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...